Trần Tiểu Cửu thấy tên củi khô đã đi xa, đại công hiển nhiên đã cáo thành, liền vui cười nói với Chu Mị Nhi:
- Nhị tiểu thư, lần này nàng vừa lòng rồi chứ? Ta không những tha cho Vạn Cát Tường, lại còn sắp xếp tên củi khô chữa vết thương cho hắn, tấm lòng Bồ Tát này, chậc chậc... rất là chân thành.
Chu Mị Nhi vẻ mặt giận dữ lườm hắn một cái, hạ giọng nói:
- Lần này coi như chàng khôn khéo, nhưng... chàng đừng để cho tên củi khô làm khó hắn, không thì ta sẽ không tha cho chàng đâu...
- Sao có chuyện đó được? Tên củi khô làm việc luôn có chừng mực, tuyệt không cãi lời ta.
Trần Tiểu Cửu liên mồm cam đoan, trong lòng lại thầm cười trộm, tênVạn Cát Tường này rơi vào tay tên củi khô, xem như là gặp xui xẻo lớn rồi.
Dựa vào thủ đoạn mánh khóe của tên củi khô, cho dù có bí mật gì đi chăng nữa, cũng có thể tra hỏi ra hết được.
Hơn nữa thằng nhãi Vạn Cát Tường này còn có tật xấu nói mềm mỏng không nghe, chỉ thấy gioi đòn mới biết sợ, chỉ cần cho hắn nếm mùi vị đau đớn, là sẽ phải cúi đầu ngoan ngoãn tuân theo mà thôi.
Các vị tài tử thấy cảnh tượng này, cảm thấy ghê rợn hãi hùng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Đây nào là chữa bệnh chứ, rõ ràng là bắt cóc tống tiền. Đám du côn lưu manh này thật là kiêu ngạo hung hăng. Giữa ban ngày ban mặt, công khai mang người đi. Chậc chậc... nghĩ cũng đã thấy thật đáng sợ. Thằng nhãi Trần Tiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sieu-cap-gia-dinh/687130/chuong-305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.