Chu Mị Nhi nghe vậy, thân thể mềm mại run lên, đôi mắt lộ vẻ kinh hoảng và ngượng ngùng.
Tư thế của nàng rất yểu điệu, quay đầu nhìn Trần Tiểu Cửu một cái, thấy trong mắt hắn đầy vẻ cười đùa, trong lòng không khỏi có chút thất vọng!
Nàng xoay người lại vẻ già mồm nói lý lẽ với Hồng Âm:
- Trần Tiểu Cửu là gia đinh của Chu gia ta, sinh ra ở Chu gia, lớn lên ở Chu gia nên phải nghe theo lời của Chu gia. Ngươi là có là cái gì đi chăng nữa, mồi chài Trần Tiểu Cửu là không được rồi!
Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn, nàng giơ hai cánh tay trắng nõn ra vẻ khẩn trương ôm lấy che chở cho Trần Tiểu Cửu, sợ ả Hồng Âm lẳng lơ kia ưỡn ẹo mà dựa vào vai Trần Tiểu Cửu.
Nhìn bộ dạng cực kỳ đáng yêu, giống như mọt con gà mái bảo vệ che chở cho gà con vậy.
Mọi người nhìn thấy vậy, đều cười ầm lên, ngay cả những cô nương mà thầm yêu chộm nhớ Trần Tiểu Cửu cũng che miệng mà cười rộ lên.
Hồng Âm bĩu đôi môi đỏ hồng, vẻ khinh thường nói:
- Uy phong của Chu gia thật là to lớn quá, quản trời quản đất, lại còn quản cả người tôi tớ bỡn cợt phụ nữ nữa chứ. Ta cũng chẳng phải gả làm thiếp cho hắn, cũng chỉ là mây mưa chút đỉnh với hắn mà thôi, lẽ nào chuyện này Chu nhị tiểu thư cũng quản sao?
Vẻ mặt Chu Mị Nhi đầy u oán, ánh mắt toát lên vẻ không cam lòng, vẻ rất ngạc nhiên nhìn chằm chằm Hồng Âm. Đột nhiên, trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sieu-cap-gia-dinh/687132/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.