Lý Dương, anh sao rồi?
Hà Kiệt lập tức xoay người lại, hỏi một câu rất thân thiết, Lý Dương tỏ ra giật mình, giống như là rất bất ngờ. - Không có gì, tôi bỗng nhiên nhớ đến một chuyện! Lý Dương nhẹ lắc đầu, chầm chậm ngồi xuống, nhưng trong lòng lại cuộn trào dậy sóng. Lý Dương còn trẻ, cũng rất hiếu kỳ, lúc nãy bên ngoài rất lộn xộn, Lý Dương nghe được không ít chuyện cãi nhau của bọn họ, hình như là tranh chấp bảo bối. Đáng tiếc là Hà Kiệt sớm đã bảo Cao Phong ra ngoài, hắn cũng không ngại đích thân ra ngoài nghe ngóng tình hình. Không thể đi ra, không có nghĩa là Lý Dương không còn cách nào, khai mở năng lực đặc biệt, tất cả chuyện bên ngoài đều xuất hiện trong hình lập thể, trên con đường nhỏ bên ngoài, lúc này có năm sáu người đàn ông đang đứng, ở giữa là người đàn ông hơn ba mươi tuổi, đang ôm khư khư cái giỏ. Sau khi khai mở hình lập thể, cái giỏ đó nhất thời trở thành vật chú ý của Lý Dương. Trong giỏ, là một bảng chữ mẫu, chữ viết rất đẹp, có trình độ nhất định, bảng chữ mẫu này là đồ cổ, gần nhất cũng là đời nhà Minh, có lịch sử mấy trăm năm, chữ ký trên bảng chữ mẫu là Lục Văn Hiên. Lục Văn Hiên trong Vân Nam Tỉnh Chí có viết, Minh Tuyên Đức năm thứ bảy phân ông đảm nhiệm Vân Nam án sát, ba năm sau trở về kinh, còn làm quan lớn Thiểu Khanh. Ông ở Vân Nam ba năm, nghe nói đi qua rất nhiều nơi của Vân Nam, điều traTruyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sieu-cap-hoang-kim-thu/1478508/chuong-1020.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.