Lăn lộn nhiều năm như vậy trong giới khoáng sản, e rằng không sánh nỗi những người khác, người khác chỉ cần nói một lời đã có thể lấy được tài nguyên nhiều hơn.
Anh ta cũng rất tò mò, rằng không biết vật đó có gì đặc biệt mà họ sẵn sàng trả một cái giá cao ngất ngưỡng như vậy, bởi thế, anh ta cũng muốn có được nó.
Triệu Toàn không ngốc, anh ta hiểu rõ được câu nói Hoài Bích có tội, hiển nhiên, đấy không phải thứ mà anh ta có thể sở hữu, thế nên, anh ta chỉ cần lấy được đồ vật mình muốn là đủ rồi.
Hoài Bích có tội: Ý chỉ những người có thứ quý giá trong tay thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại.
Lòng tham khiến con người ta dễ chết, chỉ cần thấy đủ đã rất vui vẻ rồi.
Sau đó, Triệu Toàn lấy điện thoại ra, trong điện thoại đã có hơn chục cuộc gọi nhỡ.
“Nghe đây?”
Triệu Toàn báo cáo lại cho Cao Thụ: “Chuyện mà anh muốn, tôi đã xử lí xong cả rồi”
“Xong rồi sao?”
Ở đầu dây bên kia, Cao Thụ hiển nhiên vô cùng sốt ruột, ngay khi nghe Triệu Toàn bảo đã làm xong, tâm tình anh ta tức khắc tốt lên: “Bọn họ đồng ý rồi sao?”
“Vẫn chưa” Giọng điệu Triệu Toàn vô cùng đắc ý: “Nhưng họ nhất định sẽ đồng ý thôi, tôi bảo đảm”“
“Được, vậy anh trở về đi, tôi còn có chuyện quan trọng cần nói với anh!”
Triệu Toàn cúp điện thoại, cầm chén trà trên bàn lên húp một ngụm cạn đáy, sau đó tùy tiện đặt xuống vài tờ tiền rồi rời đi.
Cùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sieu-cap-phu-nhi-dai/1549951/chuong-1050.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.