Thầm nghĩ đậu má không phải ông nói là đào một cái lỗ hổng, để cho người ta chạy thoát, hiện tại còn hỏi bọn họ à?
“Cậu chủ, không phải cậu nói…”
“Tôi nói cái gì?”
Bàng Bác không duy trì được sự nhã nhặn hằng ngày, sắc mặt có chút dữ tợn: “Tôi mặc kệ các anh dùng cách nào, đều phải bắt được người cho tôi, tên giám sát đâu? Các anh còn không mau đi xem giám sát, đi bắt người đi!”
“Dựa theo cậu chủ yêu cầu, vị trí lầu hai là góc chết, nên không có giám sát"” Người bảo vệ cắn răng nói.
Suýt chút nữa Bàng Bác tức giận đến thổ huyết, dường như sắp sụp đổ.
Cái hố này giống như là chính anh ta tự đào cho mình vậy.
Nhất thời anh ta không biết nên nói cái gì.
Người bảo vệ còn đang đứng ở trước mặt anh ta, chờ lệnh của Bàng Bác.
“Còn sững sờ ở chỗ này làm cái gì? Đi bắt người, bắt người đi” Bàng Bác gào thét lớn.
Chuyện này thật phiền toái, tốt nhất là mong Tiết Khải không có việc gì, nếu không thì Tiết Phương Dương sẽ phát ti3t lửa giận lên trên đầu của anh ta.
Nhà họ Bàng anh ta không sợ Nhà họ Tiết, nhưng bây giờ hai nhà gia tộc hào môn xung đột không phải là chuyện mà Nhà họ Bàng muốn làm, thậm chí rất có khả năng, Nhà họ Tiết sẽ chạm mặt trực tiếp Nhà họ Giang bên kia.
Đến lúc đó thì sẽ càng phiền toái.
Bàng Bác cau mày, nghĩ thế nào cũng không ra, rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào.
Rõ ràng là anh ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sieu-cap-phu-nhi-dai/1550192/chuong-953.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.