“Tên nhóc này rất thủ đoạn, đúng là không thể đoán trước được!”
Giang Đạo Nhiên hừ lạnh một tiếng, mặt tràn đầy đắc ý, “Điểm ấy, ngược lại rất giống con trai tôi!”.
Mặc dù giọng điệu trách móc, nhưng trên mặt rất đắc ý và kiêu ngạo không thể che giấu được.
Giang Đạo Nhiên hừ một tiếng: “Có điều cứ nôn nóng như vậy, thật sự coi những thế gia vọng tộc của phương bắc dễ dàng đối phó như vậy sao?”
Tuy là nói như vậy, nhưng đứng bên cạnh Giang Hải, không nhìn ra trên mặt của Giang Đạo Nhiên có chút lo lắng.
Cứ như vậy ông đứng lên, nghe Giang Đạo Nhiên phê bình Giang Ninh cái này không đúng, cái kia không đúng, cái này không làm tốt, cái kia làm quá nhanh, có lẽ từ đầu đến cuối ông chỉ cảm thấy Giang Đạo Nhiên như là đang khen Giang Ninh.
Hơn nữa rất tự hào về Giang Ninh.
“Lão gia, thực lực của thiếu gia, phương Bắc cũng không có khả năng uy hiếp đến người của nó” Giang Hải mở miệng nói một câu.
Dùng thực lực của Giang Ninh đừng nói là Phương Bắc, coi như là toàn bộ thế giới không có mấy người có thể uy hiếp được Giang Ninh, lại càng không cần phải nói, bây giờ thủ hạ của Giang Ninh lại có anh Cẩu như vậy, đó là một tên rất đáng Sợ.
Giang Đạo Nhiên liếc mắt nhìn Giang Hải, híp mắt hừ một tiếng: “Giang Hải, ông biết rõ thế giới vô tận, người giỏi còn có người giỏi hơn, thế giới này có bao nhiêu người vượt xa trí tưởng tượng của ông” Bên trong giọng điệu của Giang Đạo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sieu-cap-phu-nhi-dai/1550371/chuong-827.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.