"Đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời, xem ra điều của người xưa nói luôn chính xác a." Trương phụ rất nhanh đã tiếp thu việc Trương Sở Lăng thực sự đã trúng được 500 vạn tiền cá độ, cảm khái nói.
"Cha, ngươi là chủ gia đình, số tiền này tuỳ vào sự an bài của người." Trương Nhược Nam vẫn còn chìm đắm trong ký ức cay đắng của mình,một câu nói của Trương Sở Lăng làm cho nàng giật mình tỉnh giấc .
Trương phụ vui mừng liếc mắt nhìn đứa con cả , con cả tù sau khi xuất viện, tựa như trở nên hiểu chuyện hơn, "Nếu Lăng tử đem quyền xử trí số tiền này giao cho ta, ta sẽ không khách khí ." nhãn thần Trương phụ đảo qua trên người cả bốn hài tử, "Các huynh muội ngươi có nguyện vọng lớn nhất đó là có thể có một phòng khách lớn, còn có phòng ngủ của mình, làm phụ than ta cũng không dằn lòng được, qua nhiều năm như vậy các ngươi vẫn phải khổ sở chen chúc ở căn phòng nhỏ này, ngày hôm nay, ta dựa vào Lăng tử, thỏa mãn các ngươi nguyện vọng này ."
Trương phụ vừa nói xong, trong phòng nhất thời trở nên im ắng , Trương Nhược Nam nghẹn ngào một bụng uỷ khuất thậm chí nức nở đứng lên.
Trương Sở Lăng thấy thế ,liền xoa nhẹ đầu Trương Nhược Nam, lên tiếng nói: "Muội muội ngốc, chuyện tốt như vậy ngươi khóc cái gì a . Cha, ngươi cũng thật là, làm một việc tốt không nên tạo ra thương cảm như vậy , Nhược Nam , ngươi nhiều năm chiếu cố chúng ta như vậy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sieu-cap-tuan-canh/1023335/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.