Trước lúc thiếp đi Lâm Lam vẫn cho rằng: Cô thật sự không nên đùa với tên "cầm thú" này. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện sau này phải chia xa thì cô hận không thể để bản thân dính chặt với anh, không bao giờ tách rời nữa.
Hầu hết gian truân trong cuộc đời này đều không thoát khỏi hai từ "ly biệt."
Hoặc sinh ly, hoặc tử biệt.
Lâm Lam cứ ngỡ rằng chỉ cần cô và Diêm Quân Lệnh yêu nhau, lại cùng vượt qua khoảng cách giai cấp để được công chúng đón nhận và thoát khỏi cái chết trên sông Sri Lanka, thì cả đời này họ sẽ không bao giờ rời xa nhau.
Nhưng điều không ngờ đến người bỏ cuộc cuối cùng lại là cô.
Ngày hôm sau, mặc dù đã dậy từ sớm, nhưng cô vẫn cuộn người trong vòng tay quen thuộc, không muốn mở mắt ra.
"Đồ heo lười, còn giả vờ." Lâm Lam vừa cựa quậy, đã khiến Diêm Quân Lệnh thức giấc, anh âu yếm nhìn cô gái nhỏ vẫn đang nằm trong lòng mình, mỉm cười vui vẻ.
Lâm Lam liền mở mắt ra, bực mình liếc nhìn anh, nhưng không ngồi dậy, mà lại cọ người vào vòng tay rộng lớn kia.
Diêm Quân Lệnh khẽ nhướng mày: "Sao thế? Em vẫn chưa thỏa mãn à?"
Chỉ một câu nói đã khiến gương mặt thanh tú của cô đỏ bừng, sau đó liền vùng vẫy muốn rời khỏi lòng anh.
"Ha ha ha, được rồi, ngoan, ngủ thêm chút nữa đi." Diêm Quân Lệnh cười sảng khoái, gương mặt tràn đầy sự thỏa mãn.
Lâm Lam thì lườm anh: "Để em ngồi dậy, mười giờ còn phải ghi hình."
"Em còn chưa nói cho anh biết,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sieu-mau-hang-dau/1293883/chuong-564.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.