Trở về biệt thự, thím Vương vừa mới làm xong bữa tối.
Vượng Tài đã quên Hổ Nhị, Hổ Tam từ lâu rồi, hớn hở nhảy nhót tung tăng chào đón ông chủ bà chủ về nhà.
Lâm Lam vuốt ve đầu chú nhóc này: “Thím Vương, sau này thím cho Vượng Tài ăn ít đi nha, chứ cứ tiếp tục kiểu này, nó sẽ béo phì mất.”
“Có đâu ạ. Vượng Tài như vậy rất đáng yêu mà.” Thím Vương nghe thấy tiếng gọi của Lâm Lam liền vội vàng chạy từ phòng bếp ra, vừa giải thích vừa chùi tay ướt vào tấm tạp dề.
“Đáng yêu cái mông.” Diêm Quân Lệnh liếc chú nhóc với ánh mắt ghét bỏ.
Lâm Lam kinh ngạc nhìn chồng, làm vẻ mặt không thể tin được.
Diêm Quân Lệnh nghiêng đầu: “Làm sao?”
“Không ngờ Đại Boss mà cũng nói bậy.” Lâm Lam cảm thán một cách sâu sắc.
Diêm Quân Lệnh nhíu mày: “Không thích à?”
“Nhưng mà cũng ngầu đấy.” Lâm Lam nịnh nọt.
Thím Vương thấy hai người nói chuyện, không nhịn được bật cười: “Được rồi, rửa tay rồi vào ăn cơm thôi.”
“Cháu qua thăm bố đã.” Lâm Lam thay giày rồi đi về phía phòng của Lâm Phúc Sinh.
Ông ấy vẫn đang ngủ, sau khi quay về Tấn Thị, thời gian Lâm Phúc Sinh tỉnh táo càng ngày càng ít, tâm trạng thoải mái vốn có của Lâm Lam bỗng nhiễn trùng xuống, nhìn về phía vị y tá bên cạnh: “Ban ngày vẫn cứ ngủ vậy sao?”
“Buổi trưa có tỉnh dậy được một lúc.”
“Ừm. Vất vả cho chị rồi, chị nghỉ ngơi một chút đi, tôi thăm bố một lúc.” Lâm Lam nói xong liền ngồi xuống.
Lâm Phúc Sinh giống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sieu-mau-hang-dau/225097/chuong-541.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.