- Điện cho Thảo Uyên và Kim Anh xem – Evil gắt lên.. – đồ chậm chạp.. (=.=’’)
- Ok.. – hắn gật đầu cái rụp.. – nhưng.. tôi ko có số.. (T_T)
- Nó ở nhà anh thì anh có biết giấy tờ tùy thân của nó ko.. – Evil cáu..
- Mà khoan.. – hắn rút điện thoại ra rồi bấm.. – Thảo Uyên từng gọi cho tôi nhờ tôi xin lỗi cô ấy... tôi gọi lại thử xem sao....(vậy mà đôi co nãy giờ)
- alo.. – Thảo Uyên nhấc máy.. – có việc gì thế anh .. nó lại gây chuyện gì à...
- Cô biết ngày sinh nhật của Nguyệt Nga ko ? – hắn hỏi gấp gáp..
- Ô.. – Thảo Uyên giật mình.. – sắp rồi đấy.. 1 tháng nữa cơ.. ngày 10 – 10.. ngày sinh của nó là dễ nhớ nhất mà.. thế nó đâu cho em gặp nó tí.. (^^)
- Ba mẹ cô ấy mất rồi..- hắn nói 1 câu khiến Thảo Uyên bàng hoàng.. hắn tắt máy..
Thảo Uyên thả máy điện thoại phịch xuống đất.. ngồi sụp xuống.. vậy còn nó.. nó sẽ thế nào.. nó cần có Thảo Uyên ở bên.. Thảo Uyên vội điện cho Kim Anh, Kim Anh còn phản ứng mạnh hơn, nhỏ lập tức đặt vé máy bay trở về Việt Nam..
2 hôm sau, Thảo Uyên và Kim Anh đã có mặt ở sân bay.. 2 đứa liền phi đến ngay nhà nó.. giờ chỉ là căn nhà hoang trống rỗng... vậy nó đâu.... Thảo Uyên điện cho hắn và hẹn gặp ở trước cổng trường..
- Nơi nào cô ấy có thể đến,,.. – hắn hỏi..
- Mọi nơi em đã tìm hết rồi.. – Thảo Uyên lo lắng.. –
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sieu-quay-thien-than-sa-nga/394269/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.