“Ơ…” Lâm Huyên Di tỉnh dậy, đầu giống như người bị say, đau nhức vô cùng. Ngửi thấy mùi thuộc sực lên trong phòng bệnh, cô không khỏi chớp mắt ngơ ngác.
“Bệnh viện… ? Mình làm sao có thể ở chỗ này?”
Cô… Không phải đang quay phim sao? A! Đúng rồi! Vừa rồi lúc quay phim, cáp treo tự dưng có vấn đề, tuyến dây thép bị đứt, sau đó… cô liền ngã xuống vách núi đen thẳng tắp. Vách núi đen! Lâm Huyên Di trong lòng cả kinh, cô nhớ rõ bản thân té xuống vách núi đen cao một trăm mét. Trời! Không phải là ngã tàn phế đấy chứ?
Ý thức được điểm ấy xong, Lâm Huyên Di cẩn thận duỗi chân ra một chút, tốt, vẫn còn cử động được. Ngoại trừ việc thân thế mệt mỏi, tứ chi không còn sức, cả người đau nhức mệt mỏi thì dường như cũng không có gì trở ngại. Lâm Huyên Di nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi ngồi dậy.
Vừa đứng lên, cánh cửa đã bị một người đàn ông xa lạ mở mạnh ra, sau đó lại nhanh chóng đóng lại. Lâm Huyên Di nhìn động tác liên tục của người xa lạ này, hơi hơi nhíu mi, nhanh chóng bấm nút cấp cứu.
Người vừa tới đóng cửa lại, vẻ mặt giận dữ đi thẳng đến trước mặt Lâm Huyên Di, mang theo cái vẻ ghét bỏ chỉ thẳng vào mặt cô: “Cố An Kỳ (Qin: nghe cái tên này lại nhớ tới chị An Bình đáng thương),trời ơi Cố An Kỳ, cô rốt cuộc là ngu đến mức nào mới hết? Bảo diễn không diễn, bảo hát không hát! Đó là còn chưa nói đến chuẩn bị cho cô một tiết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sieu-sao-tro-lai/861958/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.