So với sáu năm về trước, thái độ của Elvis bây giờ đã dịu dàng hơn, chỉ là nhốt Đường Văn Bác trong khách sạn, chứ không có sử dụng mấy biện pháp tào lao gì đó.
"Cậu nói thật sao, Vincent?" Nhược khó tin nhìn người đàn ông đang đọc sách cạnh cửa sổ, mấy ngày nay lúc Elvis không ở đây, Nhược liền tới đây nói chuyện với bạn của mình.
"Tôi giống đang nói đùa lắm hả?" Lấy mắt kính đặt ở trên mũi xuống, Đường Văn Bác xoa xoa mắt có chút mỏi mệt, không chút để ý nói: "Dù sao tôi với Lily đã ly hôn, tiếp tục ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt, sống một mình như vậy, không bằng trở về thì tốt hơn."
Đường Văn Bác nhìn vẻ mặt không tin của bạn thân, cười nói: "Nhược, không phải trước kia cậu cũng từng khuyên tôi nên trở về hay sao?"
"Tôi chỉ cảm thấy tiếc cho anh phải ngược xuôi ở trường đại học thôi." Nhược lắc lắc đầu, tựa hồ vẫn không tin được, nói "Lúc trước hạ quyết tâm rời đi, giờ lại muốn trở về, vậy sáu năm qua đối với cậu mà nói có nghĩa gì?"
"Tôi thấy mệt chết đi được." Đường Văn Bác đi lại chỗ bạn thân, vỗ vỗ bả vai hắn, mỉm cười nói "Cám ơn cậu đã quan tâm, bất quá tôi không muốn trốn tránh nữa, nên đối mặt thì phải đối mặt, kỳ thật mấy bữa nay tôi sống cùng với Elvis cũng tốt lắm."
"Cậu thật sự... muốn cùng Elvis ở một chỗ?"
"Tôi không biết nữa, cứ thử xem."
Nội dung cuộc nói chuyện của hai nam nhân đã được nghe từ phòng theo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sieu-sao-yeu-dai-thuc/373286/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.