Bạn cũ đột nhiên xuất hiện giống như ngòi nổ bị châm lửa, khiến cho Đường Văn Bác không tỉnh táo chút nào, bây giờ cắt đứt ngòi nổ, hay là trơ mắt nhìn cuộc đời mình nổ tung??
Suốt buổi trưa, Đường Văn Bác bị vùi lấp trong ký ức của mình...
Lúc suy nghĩ đến loạn xà ngầu, Đường Văn Bác đột nhiên nhớ tới một việc...
"Không xong rồi! Buổi chiều phải qua nhà A Dật, aaa, sắp 2 giờ rồi, trễ mất! Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?" Một trận kêu rên, người đàn ông vội vàng hấp tấp cầm lấy cặp sách chạy ra ngoài, mọi phiền não hay mâu thuẫn đều bay lên chín tầng mây, nhiệm vụ cần thiết bây giờ là phải chạy nhanh đuổi kịp!
Quả nhiên, lúc anh lái chiếc ô tô nhỏ của mình đến nhà Thần Dật, thì Thần Dật mặt đen xì đã đứng chờ trước cửa hoan nghênh Đường Văn Bác.
"WOW! A Dật, giờ cậu phải đi hả? Còn sớm mà?" Đường Văn Bác đến cửa thì thấy Thần Dật đen mặt đứng ở đó, anh cười tiêu sái bước tới.
"Sớm hả? Bây giờ mà còn sớm hả? Ê ông chú kia! Thời gian của tui rất quý, ông biết giờ là mấy giờ rồi không?" Thần Dật hướng về phía Đường Văn Bác oán trách.
"Hả...? Giờ mấy giờ rồi?" Đường Văn Bác xem đồng hồ đeo tay, vô tội nói "A Dật, không phải là cậu quá sớm, hay là tôi quá muộn, mà là cái đồng hồ hư rồi."
Cái ông chú chết tiệt này còn giả ngu, Thần Dật nhìn anh vài lần, sau đó không nhịn được nói "Còn muốn nói nhảm? Hừ, mau lên xe, tui
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sieu-sao-yeu-dai-thuc/373299/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.