**DỊCH: TIỂU THIÊN KIM**“Còn có những thứ này! ” Thấy Đào Tử nhận đồ chơi, Lưu Vãn Chiếu lập tức cầm lấy cái túi bên cạnh.
“Được rồi, để qua một bên trước đi, nói chuyện chính sự đã.
” Hà Tứ Hải khoát tay nói.
Dù sao hắn đã nhận tâm nguyện của Lưu Nhược Huyên, tự nhiên phải giúp cô bé hoàn thành.
“Cái kia! tôi có thể! tôi có thể! ”Tôn Nhạc Dao sau khi được nhìn thấy Huyên Huyên thì càng thêm nhớ nhung, chỉ một lúc không nhìn thấy liền hoảng hốt, khó chịu ghê gớm.
Bà muốn hỏi bà có thể cầm tay cậu, hoặc đụng vào người cậu được không.
Nhưng ngẫm lại bản thân bà đã lớn tuổi như vậy rồi, chồng bà còn ngồi ở bên cạnh nên nói ra thì có vẻ không ổn lắm.
Lúc trước là bởi tình thế cấp bách, hiện giờ bà tỉnh táo lại mới thấy hơi ngượng ngùng.
Thế là chỉ có thể quay đầu nhìn về phía chồng ngồi bên cạnh để cầu viện.
Lưu Trung Mưu gãi đầu một cái, ông là một người đàn ông mà lại đi nắm tay nắm chân với một tiểu tử à, xem có thích hợp không?Lúc này Lưu Vãn Chiếu lên tiếng.
“ Hà Tứ Hải tôi muốn gặp em gái, có thể cầm tay cậu một lúc không?” Nói xong trực tiếp đưa tay lên.
“Ây! ”Nhìn bàn tay trắng nõn thon dài trước mặt.
Lại nhìn bàn tay to lớn thô ráp đen nhẻm của mình.
Hà Tứ Hải hơi ngượng ngùng gãi gãi má.
“Chuyện này không tốt lắm.
”“Gì mà tốt với không tốt.
” Lưu Vãn Chiếu chủ động nắm lấy tay Hà Tứ Hải.
Tay Lưu Vãn Chiếu mềm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sinh-hoat-binh-thuong-cua-mot-nhan-loai-binh-thuong/1417004/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.