- Bác trai, bác gái, hai bác đợi chút con đi gọi anh ấy.
Tuyết Nữ nói xong xoay người đi vài bước rồi dừng lại. Nhưng lúc này trong mắt của nàng có thần sắc do dự, nói:
- Thực xin lỗi, hai bác. Vừa rồi Tề Nhạc nói với con anh ấy muốn tĩnh tu trong thời gian ngắn, mãi cho đến trời tối ngày mai mới có thể chấm dứt. Hai bác là cha mẹ của Tề Nhạc nên cũng không sợ nói cho các vị biết Tề Nhạc cũng không phải người bình thường, anh ta cần tu luyện.
Tề Thiên Lỗi cùng Ứng Tiểu Điệp nghe nàng nói vậy liền thất vọng, Tề Thiên Lỗi nói:
- Chẳng lẽ không thể tu luyện ít một ngày sao? Chúng tôi thật vất vả mới tìm được con mình, tôi hy vọng một nhà có thể đoàn viên với nhau.
Tuyết Nữ than nhẹ một tiếng, nói:
- Bác trai, thẳng thắn mà nói hẳn là Tề Nhạc tìm được các vị mới đúng. Hôm nay sau khi các vị rời đi thì tâm tình của anh ta vô cùng kém. Hơn nữa thời điểm tu luyện sợ nhất là quấy rầy.
Ứng Tiểu Điệp còn muốn nói gì đó lại bị Tề Thiên Lỗi ngăn lại, nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
- Chúng ta đã chờ đợi thời gian dài như vậy chẳng lẽ còn quan tâm ngày hôm nay sao? Tiểu Điệp, chúng ta trở về đi. Chúng ta đã thua thiệt con quá nhiều rồi. Chẳng lẽ còn muốn cho con vì gặp chúng ta mà mạo hiểm tổn thương thân thể hay sao? Huống chi con của chúng ta đã xuất hiện rồi, chúng ta cần phải an bài những thứ thuộc về
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sinh-tieu-thu-ho-than/1685915/chuong-940.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.