Hào quang nhàn nhạt bao phủ, lúc Tề Nhạc nhìn kỹ, giật mình phát hiện, con rùa cực lớn này, chiều cao vượt qua ba mươi mét, độ rộng chừng hai mươi mét, hoàn toàn có thể xem là thuyền lớn.
Chân rùa giơ lên, con mắt màu vàng trong suốt như bảo thạch, âm thanh Long Giang truyền đến.
- Lên đây đi. Chỉ cần ở trên lưng của tôi thì các vị không cần lo lắng.
Y Nhược mỉm cười, nói:
- Đây là bản thể Huyền Vũ. Hắn là thủy thổ song thuộc tính. Ở trong nước, cho dù mạnh như Thâm Hải Minh Xà cũng phải sợ hắn vài phần.
Nghe Y Nhược nhắc tới Thâm Hải Minh Xà, trong lòng Tề Nhạc khẽ động, nói:
- Sao tôi lại quên đi chứ. Minh Xà đại ca, xuất hiện đi.
Hào quang lóe lên, thân thể khổng lồ của Thâm Hải Minh Xà từ trong hư không liền xuất hiện, không đợi Tề Nhạc nói chuyện, hắn đã hô hoan rít gào một tiếng, trực tiếp đâm vào trong nước, bọt nước bắn lên tung tóe.
- Thoải mái, quá thoải mái, đã lâu rồi không có thoải mái như vậy. Tề Nhạc, tôi phát hiện ra một điều rằng, từ khi Bạch nương tử đáng yêu xuất hiện, vận khí của tôi càng ngày càng tốt hơn. Ngay cả vương của hung thú cũng không thể hủy diệt chúng ta, lại có con sông lớn cho tôi tuần tra lui tới, đây quả thực là quá mỹ diệu.
Y Nhược có chút kinh ngạc nói:
- Nó là sai khiến của anh?
Tề Nhạc gật gật đầu, nói:
- Tất nhiên, hắn là đồng bọn của tôi.
Y Nhược khen ngợi gật đầu, nói:
-
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sinh-tieu-thu-ho-than/1686761/chuong-511.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.