Hai mắt Văn Đình đẫm lệ mông lung mà nói:
- Nhưng mà, em thật sự rất muốn đền bù tổn thất cho anh. Tuy rằng anh ngoài miệng không nói, nhưng bất luận là kẻ nào đã mất đi năng lực cường đại như vậy, trong lòng đều nhất định sẽ không dễ chịu. Nếu như anh không để cho em cơ hội đền bù tổn thất, cả đời này em cũng sẽ không an tâm.
Tề Nhạc có chút không có hảo ý nhìn Văn Đình, nói:
- Phương pháp đền bù tổn thất có rất nhiều chủng loại, không nhất định phải hi sinh thân mình. Em nghĩ hi sinh chính mình để thành toàn thì chỉ làm cho anh thêm đau khổ, chẳng bằng tiếp lấy thân báo đáp. Em thấy thế nào?
Vừa nói Tề Nhạc lấy tay ôm vòng eo mảnh khảnh của Văn Đình.
Rõ ràng ôm vòng eo mà mới có thể chân chánh cảm giác được sự mềm mại nhỏ nhắn của nó. Tuy rằng trang phục mùa đông rất dầy, nhưng Tề Nhạc lại vẫn có thể cảm giác được rõ ràng da thịt của Văn Đình tản mát ra nhiệt lượng ấm áp nhàn nhạt. Ôm một tuyệt đỉnh mỹ nữ vào trong lòng, tuy rằng hắn phát hiện thân thể còn không có khôi phục, nhưng vô ý thức cái khác có cảm giác.
Văn Đình không có phản kháng, ôn nhu dựa vào trong ngực Tề Nhạc:
- Đây quả thật là hi vọng của em sao? Tề Nhạc, anh phải hiểu được, năng lượng khổng lồ kia của Cự Thú Hoạt Xá Lợi ở lại trong cơ thể em không có chút tác dụng. Cho anh, nó mới có thể chân chánh phát huy ra tác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sinh-tieu-thu-ho-than/1687051/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.