Như Nguyệt khóc không ra tiếng:
- Đến lúc nào rồi rồi, anh còn nói những chuyện này làm gì. Đừng nói nữa.
Lúc này, những người khác cũng đều đã đi tới trước người Tề Nhạc, Tề Nhạc nhìn Trát Cách Lỗ sắc mặt tái nhợt, mỉm cười nói:
- Đại. . . Sư. . . thật không làm. . . nhục mệnh, bảo vệ.. . . Cự. . . Thú Hoạt. . . Xá Lợi. Ta làm tốt không. . . Ta muốn ngủ. . . Rồi. Xin các ngươi giúp. . . Ta. . . Hảo hảo bảo hộ. . . Nàng. . . nàng là. . .người đáng thương. . . ngàn vạn không để. . . Để cho. . . Nàng . . bị. . . Bất cứ thương tổn gì. . . , được chứ? . . . Để cho ta. . . Hảo hảo ngủ một giấc, tin tưởng, . . . Chờ ta tỉnh lại. . . ta liền. . . Có thể trở về nhà. . . Rồi. Không cần cảm thụ. . . trên máy bay. . . sợ độ cao. . . cảm giác. . . , tựa hồ . . . Rất không tồi. . . Nha. . . .
Tề Nhạc phun ra một ngụm máu, rồi gián đoạn câu nói. Tay trái điểm nhẹ Kỳ Lân Châu ở trước ngực một chút, hắn lợi dụng năng lượng của Minh Minh đưa vào chuyển hóa làm của mình Vân Lực, đem Văn Đình bên trong Kỳ Lân Châu phóng ra ngoài.
- Tề Nhạc, anh là đồ hỗn đản, sao anh lại ngốc như thế chứ? Em có đáng gì mà anh phải hủy hoại cuộc đời của mình...
Văn Đình mới vừa xuất hiện, lập tức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sinh-tieu-thu-ho-than/1687067/chuong-374.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.