- Được!
Tề Nhạc đáp ứng một tiếng, sau đó nhấc thân thể nàng lên cao một chút, để đầu của nàng dựa vào lồng ngực mình để thoải mái hơn. Kim hồng sắc năng lượng chung quanh thân thể của Tề Nhạc rõ ràng so với vừa rồi giảm bớt nhiều hơn. Cảm giác năng lượng kích thích trong cơ thể Tề Nhạc, Vân Lực từ từ vận chuyển. Văn Đình tựa vào người hắn, cảm giác không khỏe từ năng lượng bản thân biến hóa đã dần dần giảm bớt.
Trong mắt Văn Đình toát ra thần quang xa xưa, tâm thần phảng phất như đang nhớ lại:
- Tề Nhạc, anh biết em là lúc nào biết được anh là Kỳ Lân không?
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Chẳng lẽ là anh vừa mới tiến Thanh Bắc, em đã biết sao? Nhưng mà khi đó Kỳ Lân Vân Lực của anh mới thành chưa có bao nhiêu khí tức mà.
Văn Đình mỉm cười nói:
- Hà đường nguyệt sắc thủy phiêu phiêu (Hồ sen, ánh trăng, nước bồng bềnh.)
- Ah! Ngày đó anh cảm giác nhân ảnh theo dõi mình đó là em?
Tề Nhạc kinh ngạc nhìn Văn Đình, câu nói đầu tiên đơn giản của Văn Đình để cho hắn nhớ tới tình cảnh mình vui đùa ầm ĩ tại sân trường Thanh Bắc. Khi đó, hắn đã từng cảm giác có người giám thị. Không nghĩ tới chính là Văn Đình.
Văn Đình hừ một tiếng, nói:
- Khi đó em biết ngay anh là tên vô lại rồi. Rõ ràng cùng nữ hài tử người ta nói chuyện cười đùa.
Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Nam nhân không xấu, nữ nhân không thương nha. Em cũng không phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sinh-tieu-thu-ho-than/1687108/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.