Thì cứ bước tới
Tìm lối cho mình
Về từ bên ấy,
Của ngày hôm qua
Chẳng ai biết được.
Điều bất khả tri
Vì khi xuất phát
Ta chỉ một mình
Nhưng hãy bước đi
Cứ bước đi
Cứ bước đi
Và một ngày kia
Ta sẽ về nhà.
Heather Wells,
"Không đề"
--- ------ ------ ------ ------ ---
Tôi chỉ phải ở bệnh viện có một đêm - vì tất cả các mũi khâu đều rách toạc, những vết bầm dập cũng như những mảnh kiếng đâm vào người. Và chỉ một đêm thôi cũng quá nhiều rồi, với tôi.
Bạn có biết trong bệnh viện người ta nghĩ tráng miệng là như thế nào không? Ờ, thạch rau câu Jell-O. Có trái cây bên trong. Thậm chí còn không có kẹo dẻo mini nữa kia. Ai cũng biết Jell-O là món salad, không phải món tráng miệng.
Hơn nữa, trong bệnh viện thậm chí còn không có cả bồn tắm. Nếu muốn sạch sẽ, thì hoặc là dùng vòi sen, hoặc là kì bằng miếng bọt biển.
Sao cũng được. Tôi cố dùng thời gian của mình một cách thông thái. Ý là thời gian trong bệnh viện ấy. Tôi chuồn khỏi tầng của mình để đi thăm Julio, và vui mừng thấy anh đang hồi phục tốt sau những chấn thương trong vụ nổ hôm trước. Anh sẽ quay lại làm việc vào tháng tới, không lo lắng gì.
Tôi cũng ghé phòng Jordan lúc còn ở đó. Ý tôi là trong bệnh viện ấy.
Jordan khá xấu hổ khi gặp tôi, còn Tania - vợ chưa cưới của anh ta - tỏ ra thù địch thấy rõ. Nếu mà không biết, có khi tôi sẽ nghĩ cô ta thấy bị tôi đe doạ hay sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/size-12-khong-phai-la-map/467940/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.