“Em bảo anh rằng em không thể
Nhưng anh dường như chẳng quan tâm.
Em bảo anh rằng em sẽ không
Như thể em còn không có mặt
Em không thể đợi chờ mãi mãi,
Em sẽ không đợi chờ mãi mãi.
Anh yêu ạ, bây giờ hoặc không bao giờ,
Hãy nói rằng anh yêu em
Hoặc, hãy để em đi.”
Em không thể
Trình bày: Heather Wells
Sáng tác: O’Brien/Henke
Album: Sugar Rush
Cartwright Records
***********
May mắn thay tôi được miễn trả lời câu bình luận cùa bà Allington về trọng lượng cơ thể mình, vì rằng ngay lúc đó, sếp tôi, Rachel Walcott, hối hả đi đến, đôi giày da hàng hiệu gõ lộp cộp trên mặt đá hoa cương của khu tiền sảnh.
“Heather,” Rachel nói khi nhìn thấy tôi. “Cảm ơn cô rất nhiều vì đã đến.” Trông Rachel quả là có vẻ vui mừng khi thấy tôi ở đây thật, điều này làm tôi thấy vui vui. Thì đấy, vui vì người ta cần đến mình, dù mình chỉ đáng giá có 23.500 đô 1 năm.
“Chắc chắn rồi,” tôi nói. “Tôi rất tiếc. Cô bé… ý tôi là…có phải một người mà chúng ta quen không?”
Nhưng Rachel chỉ lườm tôi một cái cảnh báo, kiểu như “Đừng có lôi chuyện gia đình ra nói trước mặt người lạ.” Người lại ở đây bao gồm bà Allington và Magda; nhân viên căn tin không phải là nhân viên khu cư trú, và mấy bà vợ của các vị chủ tịch trường đại học thì đích thị không phải người nhà. Rồi chị ta quay sang bà Allington.
“Chào buổi sáng, bà Allington.” Rachel gần như gào lên, cứ như thể đang nói với người già, mặc dù bà Allington chưa thể hơn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/size-12-khong-phai-la-map/467983/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.