"Nhịn, nhịn, nhịn. Ta đã lớn rồi, không còn ở nhà trẻ tranh hoa bé ngoan. Không nên so đo với thằng nhóc Tịch Dương Thiếu Lăng!" Lầm bà lầm bầm, Mari trút hết "nỗi buồn" lên cái bánh Sandwich tội nghiệp. Cô vốn là vệ sĩ kiêm vú nuôi của cô chủ Tịch Tuyết Nhi cơ mà, lại vì cái thằng nhóc quái đản nào đó cho một "đặc ân" làm giúp việc buổi sáng thế này?
Hồi lâu, đôi mắt tinh nghịch hiện lên một tia xảo quyệt, mang khay đựng bữa sáng bước lên phòng của Tịch Dương Thiếu Lăng. Gõ cửa, cô dùng giọng ngọt như mật ong gọi: "Cậu chủ, bữa sáng đã chuẩn bị xong ạ."
Cánh cửa mở ra, Tịch Dương Thiếu Lăng gương mặt như điêu khắc, đôi mắt xanh lam yêu nghiệt, giọng nói trầm ấm mang sự kinh ngạc trước cái giọng ngọt ngào này của cô: "Này dưa lùn, đừng làm tôi mất khẩu vị chứ."
Nhịn, phải nhịn. Cô cười gượng đưa cái khay cho Tịch Dương Thiếu Lăng, dám nói bà dưa lùn, để xem tên nào buổi sáng chạy như ma đuổi vào nhà vệ sinh đây. Nhưng mọi chuyện đều không như cô nghĩ, Tịch Dương Thiếu Lăng đã thu vào mắt cái bản mặt đắc ý của Mari, cậu bân quơ nói: "À, lúc nãy tôi có đói thật đó nhưng bây giờ sao... không muốn ăn. Tôi thấy cô sớm thế này mà còn 'nguyện ý' làm bữa sáng cho tôi... ừm hay là cô ăn luôn đi."
"Không, không. Ông chủ sẽ trách nếu tôi ăn bữa sáng của cậu chủ mất." Á à, bà đây có võ nhé nhóc, cô thề nếu thằng nhóc này không phải là anh trai cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/smile-anh-thich-nu-cuoi-cua-em/398916/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.