"Đừng chỉ xót thương người đã khuất, hãy dành nhiều sự quan tâm hơn cho người đang sống."
————
Ron quay về ký túc xá với tâm trạng cuối cùng cũng đã thả lỏng đôi chút, lại thấy Harry ở giường kế bên đang vùi đầu vào gối, hệt như đã hạ quyết tâm khiến mình bị ngạt chết mới thôi.
Cậu vội vàng kéo y dậy.
"Sao thế bồ tèo? Nhìn bồ cứ như...!Bồ chắc không thất tình đấy chứ?"
Thế nhưng Harry chẳng hề tức giận phản bác lại cái giọng điệu đùa cợt này.
Ron thấy vậy thì tiếng cười tức khắc ngưng bặt.
Cậu hỏi với vẻ bất an: "Này, Harry, không phải thật đúng không? Cho dù Cho Chang đã có bạn trai, bồ cũng không cần phải phủ định chính mình! Bồ ngẫm lại xem, cô ấy không chọn bồ – Đứa bé sống sót! Đúng là không tinh mắt chút nào!"
Mấy chữ "Đứa bé sống sót" nghe thật chói tai.
Harry gắng xốc lại tinh thần và nở một nụ cười yếu ớt: "Mình không sao đâu...!Bác Weasley sao rồi?"
Ron nhảy sang ngồi bên mép giường mình khiến cái giường lắc lư theo mấy cái.
Hàng mi dài hơi cụp xuống, cậu thở dài rồi nói: "Ba mình vẫn đang nghỉ ngơi chữa trị.
Vết thương của ba sâu lắm, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Nghe nói chậm thêm chút nữa thì khó lo liệu rồi...!Ài, bồ biết mẹ mình mà, mẹ nhất định bắt mình phải chính miệng cảm ơn bồ cho tử tế, còn bảo bồ là ngôi...!ngôi sao may mắn của nhà mình."
Hiển nhiên cậu thiếu niên thẹn thùng không được thạo mấy lời mất tự nhiên thế này cho lắm.
Harry khẽ lắc đầu,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/snarry-fanfic-hy-vong-giua-nhung-ke-tay/2145766/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.