Ánh trăng rất đẹp, nhưng Mộng Dao lại cảm thấy cô độc, có chút mệt mỏi.
Đã rất lâu rồi nàng không có cảm giác này, một năm? Hai năm? Hay là ba năm?
Từ sau khi người đó đến đây, có rất nhiều điều đã thay đổi.
Viên Nhất Kỳ, cực độ vô sỉ, cực độ ác liệt, cực độ ti bỉ. Còn có ba người nữa cũng như thế, nhưng mắt Mộng Dao chỉ nhìn Viên Nhất Kỳ.
Có lẽ là vì tiếp xúc đã nhiều, đã lâu, có lẽ là bởi vì Viên Nhất Kỳ luôn quấn quít lấy nàng?
Kỳ thật lần đầu tiên nhìn thấy Viên Nhất Kỳ nàng đã biết người nọ là nữ hài tử. Nàng là người học y, còn là truyền kỳ khiến người người ngưỡng mộ, cho nên chỉ cần liếc mắt một cái thì lập tức nhìn ra manh mối.
Viên Nhất Kỳ cho Mộng dao ấn tượng đầu tiên chỉ có hai chữ: Bát phụ (người phụ nữ chanh chua).
Có thể công khai đụng Tiểu Hồng rồi lăn xuống đất đòi bồi thường! Mộng Dao thật chưa từng gặp người như vậy bao giờ. Nhưng người đó lại diễn không chuyên nghiệp, nếu bị thương rất nặng thì căn bản chỉ có thể bất động, mà kêu giống như nàng ta? Mười phần là giả.
Khi nhìn thấy nàng bước ra thì Viên Nhất Kỳ ngay cả con ngươi cũng không động đậy, cũng may là ánh mắt Viên Nhất Kỳ lúc đó rất trong sáng, nếu không nàng đã không ngại giúp nàng ta trở thành người què thật.
Chỉ là Mộng Dao có điều không hiểu, Viên Nhất Kỳ mặt dày mày dạn quấn quít lấy mình rốt cuộc là vì cái gì?
Thích? Hay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/snh48-gnz48-tu-dai-cam-thu-va-tu-dai-hoa-khoi/1189795/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.