Karen đếm ra một ngàn lucoin, chuẩn bị đợi một lát đưa cho lão Darcy.Số tiền còn lại, Karen đưa cho Mason.Mason chỉ cười cười, đẩy tiền trở lại, nói:"Ngươi tự mình giữ lại.""Không cần nộp vào quỹ công sao?" Karen hỏi.Tiền nhiều tuy thơm, nhưng so với mệnh, khẳng định vẫn là mệnh quan trọng hơn.Nếu thu nhập này nộp lên:Hắc.Dis,Ông thấy chưa,Ta không chỉ biết nấu ăn, ta cũng có thể kiếm tiền!Vậy nên, xin đừng giết ta!"Hắn cũng đã nói, là phí gì của ngươi nhỉ.
.
.
À, phí tư vấn, đó là của ngươi, ngươi nhận được thì hãy cất đi, hoặc ngày mai ta lại sẽ đưa ngươi đên đến ngân hàng để mở một tài khoản tiết kiệm cho ngươi.""Cảm ơn chú.""Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn." Mason đưa tay ra, vỗ vai Karen, hỏi, "Vừa rồi ngươi cùng ngươi kia.
.
.
Piaget đó, ta cũng nghe được cuộc trò chuyện của các ngươi.
Mặc dù không hiểu lắm, nhưng ta có thể cảm thấy có vẻ ngươi đã giải quyết vấn đề giúp hắn ta rất tốt.Tại sao trước giờ ta vẫn không biết ngươi còn có thể nói chuyện như thế với người khác?"Trước đây "Karen" là một người mắc chứng tự kỷ, làm thế nào mà hắn có thể nói chuyện với người khác?"Ta đã học được trong sách a.""A, ra là như vậy a, sau khi trở về ta cùng thím ngươi thương lượng một chút, trong nhà chúng ta có thể mở rộng ra một hạng mục khác, tựa như lần này, tư vấn tâm lý hoặc có thể nói là trị liệu tâm lý.Ngươi biết không, những người thân của người chết, thường họ đều sẽ rất đau buồn và cần ai đó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-13-pho-mink/1091461/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.