Khi ngươi vừa dời ánh mắt của mình khỏi tờ giấy, gương mặt của bức tượng
kia, đã xuất hiện ở ngay trước mặt ngươi, hoàn toàn dính liền mà không có khe
hở.
Gần như là bản năng của một người khi bị giật mình, Karen bắt đầu lùi người
lại, nhưng lúc lui lại, lại chợt phát hiện mình nhìn thấy đằng sau lưng của mình.
Linh hồn đã lùi về sau, nhưng cơ thể của ngươi vẫn ở lại tại chỗ.
Đây là một loại cảm giác tách rời rất đặc thù, đồng thời, nỗi sợ hãi và cảm giác
không an toàn bắt đầu xâm nhập vào trong lòng của ngươi.
Sau đó, theo bản năng không muốn từ bỏ cơ thể của mình, muốn quay trở về!
Xu thế lùi về sau nhanh chóng ngừng lại, sau đó bay về phía trước.
Đột nhiên, một cánh cửa màu đen xuất hiện ở trước người Karen, ngăn cản ở
giữa linh hồn và cơ thể Karen, Karen bị ngăn lại.
Loại cảm giác này giống như là lúc ngủ bỗng nhiên mất điểm tựa, cả người bắt
đầu rơi xuống vực sâu. Sau đó cơ thể bỗng nhiên giật một cái.
Karen đột nhiên tỉnh táo lại, mở mắt ra, phát hiện mình còn đang ở trong cơ thể
mình, tất cả mọi thứ vừa nãy dường như chỉ là ảo giác, bức tượng cũng không ở
trước mặt mình, nó vẫn ở một bên của cửa hang ở phía xa.
Nhưng nếu nhìn kỹ lời nói, có thể phát hiện bức tượng bên trái, cơ thể của cô ta
đã đứng thẳng lên, biến thành thế chờ đợi để được ôm, vầng trăng lúc trước
đang giữ trong tay, cũng biến mất không thấy gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-13-pho-mink/1095379/chuong-1346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.