Mặt trời hiện ra buổi chiều hôm ấy, khi Toby rời khỏi nhà. Hợp với tâm trạng của anh. Đã lâu lắm rồi anh không đi dạo qua Beath. Giờ đây khi nghĩ đến đó, anh đã không ra ngoài vào buổi chiều thứ Bảy từ lâu lắm rồi. Chiều thứ Bảy để dành cho những người khác, Toby cảm thấy vậy, cho người có con nhỏ, người có vợ chồng, người đã dành cả buổi sáng ngủ nướng bởi đã đi chơi suốt cả đêm qua. Chiều thứ Bảy liên quan đến việc tham gia vào các hoạt động mà Toby không hề có chút kinh nghiệm nào - chơi thể thao, mua sắm cho cả tuần, gặp gỡ bạn bè. Mọi người làm các việc của buổi chiều thứ Bảy bởi họ không thể làm thế trong tuần bởi họ phải làm việc. Toby, chẳng làm gì ra tiền, cũng chẳng cần phải ra khỏi nhà vào chiều ngày thứ Bảy. Nhưng giờ thì Toby có một người bạn, và Toby có chỗ nào đó mà đi. Anh cảm thấy phởn phơ kỳ lạ trong khi đi bộ xuống High Road về phía tàu điện ngầm.
Anh gặp Leah ở bên ngoài ga East Finchley và họ cùng nhau đi dọc theo đường Bishops, chơi trò “ngôi nhà nào tởm nhất?”. Một điều khiến Toby khó chịu là những người có quá nhiều tiền, lại được phép tiêu vào những ngôi nhà kinh khủng đến vậy. Một lần Toby đã nhìn thấy một ngôi nhà như thế được rao bán, trên một tạp chí bất động sản thỉnh thoảng xuất hiện trong hộp thư của anh, một ngôi nhà kiểu Southfork xấu hoắc, lùn tịt với vô số cột, gạch đỏ và cửa sổ kiểu nhà thờ. Nó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-31-duong-giac-mo/1717356/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.