Hạ Dư chẳng sử dụng Huyết Cổ được mấy lần với Tạ Thanh Trình.
Dùng rất ít, vậy nên khiến tiềm thức Tạ Thanh Trình quên mất Hạ Dư còn có nanh nhọn vuốt sắc như thế.
"Hạ Dư, cậu...!"
"Em bảo rồi, em muốn anh đừng có lấy tính mạng của mình ra đổi lại mạng cho bất cứ ai nữa.
Là anh không chịu nghe.
Là anh ép em.
Hiện tại em chỉ có thể làm như vậy thì anh mới nghe theo lời em mà thôi, Tạ Thanh Trình." Hạ Dư nhẹ giọng nói, "Anh đi đi."
Cậu vốn không định nói thêm gì với Tạ Thanh Trình, nhưng nói tới đây, cậu nhìn thấy ánh mắt Tạ Thanh Trình, lúc này mới ngừng một lát, nói thêm tiếp.
"Đừng để ý, em thay thế anh, không phải vì em thích anh đâu.
Mà là vì em vốn dĩ đã chẳng muốn sống là bao rồi...!Em là người ít vướng bận nhất."
"Khi nãy anh nói với Trần Mạn, nếu anh ta xảy ra chuyện gì, cha mẹ anh ta sẽ đau buồn.
Nhưng mà—— Anh suy nghĩ chút đi, nếu anh có chuyện, Tạ Tuyết có thể sẽ đau khổ tới mức muốn chết hay không?"
Hạ Dư thoáng cười nhạt, nụ cười kia mang theo mấy phần kiêu căng, vài phần cô đơn lạnh lẽo, chẳng hề giống người muốn chịu chết một chút nào hết cả.
"Em thì không như thế."
"..."
"Em chết rồi, sẽ chẳng có ai thật lòng thật dạ cảm thấy đau lòng cả."
"..."
"Anh là người rất lí trí, là người rất biết suy tính, anh biết đây là sự hi sinh có tổn thất nhỏ nhất."
"Đi đi, Tạ Thanh Trình, đừng đưa ra lựa chọn sai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-benh-an/2301776/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.