Nếu Vệ Đông Hằng đã ra mặt, tự nhận có để ý đến Tạ Tuyết, những nghi ngờ lúc trước của Lữ Chi Thư với Tạ Tuyết giờ cũng đã chẳng còn gì để hoài nghi thêm nữa.
Sắc mặt bà ta lúc xanh lúc trắng, vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm Vệ Đông Hằng và Tạ Tuyết hồi lâu, muốn nói gì đó, lại nhận ra bản thân không có tư cách, cuối cùng ngượng ngùng nói một câu: "Xin lỗi", lập tức túm túi da cá sấu chạy mất.
Tạ Tuyết còn chưa hết giận Lữ Chi Thư, lại nhận ra Vệ Đông Hằng tới rất kì lạ, bèn hỏi: "Sao em biết chị ở chỗ này?"
Vệ Đông Hằng: "Lúc chị lên xe của bà ta em đã thấy rồi, thấy lạ, nên theo tới đây."
"Bà ta đúng là khó hiểu ghê, chị còn tưởng bà ta tìm chị làm gì nữa, nào ngờ lại là chuyện không tưởng tượng nổi như thế."
Vệ Đông Hằng gọi một ly cà phê, bảo Tạ Tuyết ngồi xuống cho bớt giận: "Em bảo rồi, nhà họ Hạ là một đám người kì quặc, nhất là Lữ Chi Thư này, xấu tính chết đi được."
Cậu nói tới đây, nhướng mày lên, còn không quên tự khoe khoang bản thân: "Không như em nè, nhà em rất thoải mái, nghe bảo hồi xưa nhà bọn em cũng có bà cô họ kì quái lắm luôn á...!Cơ mà cô ta qua đời rồi.
Giờ cả nhà em đều đáng yêu như em hết nè, lúc nhỏ em có nhảy disco trên mộ phần thì họ cũng có thể tha thứ cho em luôn, người nhà em tuyệt đối sẽ không nói mấy lời súc sinh đó với chị đâu."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-benh-an/2301800/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.