Không khí có phần quái lạ.
Sở Chiêu cũng nhận ra, khi thấy những người này, Chung thúc dường như không vui, còn cô nương kia thì thái độ với Chung thúc cũng chẳng ra gì.
Nhưng có một điều nàng có thể khẳng định: hai bên đích thực quen biết nhau.
Thế là đủ, Sở Chiêu an tâm rồi.
Chung Trường Vinh hiển nhiên cũng yên tâm, chẳng để ý thái độ của cô nương kia, dẫn người xông về phía con hẻm kia chiến đấu.
Cuộc giao tranh nhanh chóng kết thúc.
Cô nương nọ đứng bên đường vẫn quay đầu đi, hừ một tiếng: “Nơi này từ lâu đã bị vây rồi—”
Rồi liếc mắt nhìn Chung Trường Vinh.
“Nếu đợi ông đến, thì nàng ta đã chết từ lâu rồi.”
Chung Trường Vinh sau một hồi giao chiến, đã hiểu rõ bản lĩnh của những người kia, không phủ nhận lời ấy, trong lòng đầy kinh hoảng, trong mắt cũng là nỗi tự trách khôn nguôi.
“A Chiêu, con ở kinh thành, vậy mà lại nguy hiểm đến thế.” ông lẩm bẩm.
Chẳng trách A Chiêu đòi về biên quận, tất cả là lỗi của ông, không nên ngăn nàng lại.
Nếu lần này không phải là— ông liếc sang cô nương đang quay mặt đi kia — thì e rằng ông đã vĩnh viễn không còn gặp lại A Chiêu, không dám tưởng tượng khi đại tướng quân biết chuyện sẽ ra sao.
Thấy Chung thúc như muốn rút đao tự vẫn, Sở Chiêu vội nói: “Chung thúc, đây chỉ là ngoài ý muốn, những lúc khác con không gặp nguy hiểm đến vậy đâu.”
Ngoài ý muốn sao?
Cô nương bên cạnh huýt sáo một tiếng: “Lúc khác chưa chắc đã khá hơn, Sở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-hau-hi-hanh/2860441/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.