Tiểu Phi chớp mắt, ướm một câu:
-Còn người áo lam?
Nhất Điểm Hồng trầm ngâm một lúc:
-Trong con mắt của y, kiếm thuật của người áo lam chỉ là một cây kim thêu! Tiểu Phi kinh dị:
-Cây kim thêu?
Nhất Điểm Hồng gật đầu:
-Cây kim thêu, chỉ dùng để thêu thôi, ngoài ra chẳng dùng được vào việc gì khác! Dùng vào việc khác, chẳng hạn và may, tất phải gẫy! Tiểu Phi cau mày:
-Ngươi giải thích rành hơn ta nghe! Nhất Điểm Hồng trầm giọng:
-Kiếm pháp của người áo lam, xem thì đẹp mắt chứ không thực dụng! Tiểu Phi nhớ đến kiếm pháp của Nhất Điểm Hồng, có cay, có độc, đúng là thừa hữu hiệu, bát giác nhếch nụ cười khổ, thốt:
đúng vậy, kiếm pháp ngoạn mục vị tất giết người được! Kiếm pháp giết người, vị tất đã ngoạn mục! Cái đạo lý đó rất đúng.
Nhất Điểm Hồng thở dài:
-Hẳn như vậy! Tiểu Phi tặt lưỡi:
-Rất tiếc ta không có cơ hội gặp y! Không gặp được y, là một điều đáng hận! Nhất Điểm Hồng mơ màng một chút, đoạn lẩm nhẩm:
-Ngươi không nên gặp y là hơn! Tiểu Phi mỉm cười, chuyển sang câu chuyện khác:
-Hôm nay, họ đến mấy người?
Khúc vô Dung đáp thay Nhất Điểm Hồng:
-Sáu người:
Nàng nghiến răng, rồi cắn môi, tiếp:
đáng lẽ phải tám người. Nhưng, ngoài thành Tế Nam bọn tôi đã giết hết một người, còn một người chẳng rõ tại sao, bỏ đi đâu mất?
Tiểu Phi cau mày:
-Họ gặp các vị ngoài thành Tế Nam?
Khúc vô Dung nhìn sang Nhất Điểm Hồng một thoáng, đoạn thốt với giọng u buồn:
-Y... thực ra, y cũng không tin là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-luu-huong-he-liet/358098/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.