Thục phi ngồi trước gương, Tố Ngưng gài lên búi tóc cầu kỳ của nàng một cây trâm ngọc tinh xảo. Hôm nay là tiệc sinh thần của Hoàng hậu, là tiệc vui lớn của Hoàng cung, phi tần phải mặc cung trang tới chúc mừng. Lưu Lạc Bình mặc cung trang màu lam, chân váy có thêu những đóa hoa đào vô cùng tinh xảo, giữa trán vẽ một đóa hoa đào xinh đẹp. Lưu Lạc Bình lúc này, nhìn càng toát lên vẻ xinh đẹp quyến rũ tận xương. Lưu Lạc Bình nhìn mình trong gương, vô cùng vừa lòng, mắt lúng liếng hoa đào, môi đỏ, da trắng nõn. Tuy rằng Lưu Lạc Bình không so được tuổi tác với những phi tần mới vào cung, dù sao họ đều là những thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, mà nàng đã qua sinh nhật hai mươi tuổi rồi, nhưng Lưu Lạc Bình vẫn tin rằng, nàng vẫn là nữ nhân có dung nhan xinh đẹp nhất Hậu cung.
Điều đó chưa người nào có thể phủ nhận, cũng chưa phi tần nào có thể vượt qua, đó là điểm khiến nàng vô cùng tự hào. Nhưng nàng có đẹp, mà Hoàng thượng không để ý, thì có đẹp hơn nữa cũng để làm gì? Nghĩ lại, cũng đã một tháng rồi, Hoàng thượng nhìn nàng bằng ánh mắt nhàn nhạt, thi thoảng có sủng nịnh, nhưng rất nhanh liền lẩn mất. Có lẽ, từ đầu, Hoàng thượng thực sự chỉ coi nàng là muội muội. Mà từ trước đến nay sủng nịnh của hắn tồn tại trong mắt dành cho nàng, chính là bởi vì người hắn thực sự yêu thương chưa xuất hiện mà thôi. Lưu Lạc Bình cười nhạt, cong lên khóe môi đỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-phan-phi-tan/1509131/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.