Edit: Na tên Na aka Na
Beta: Min Heun
“Trả lời đi!”
Tiếng Sở Càn trở nên lãnh khốc, hơn nữa ngữ khí rõ ràng là mệnh lệnh.
Mộng Nhã giống như là bị dọa, run lên bần bật.
Nhưng cô vẫn cắn chặt môi như cũ, không trả lời.
Biểu tình trên mặt Sở Càn nhìn không ra hỉ nộ gì, một phen đem Mộng Nhã ném xuống mặt đất, sau đó nhanh chóng rời đi.
Bọn cung nữ, thái giám quỳ xung quanh.
Cơn giận của thiên tử, không phải là ai cũng có thể thừa nhận được.
***
Nửa ngày trôi qua, rốt cuộc cũng có cung nữ thân cận đi tìm thái y lấy thuốc bôi cho Mộng Ngã.
Mộng Nhã nằm nghiêng ở trên trường kỷ, che mặt rơi nước mắt.
Cung nữ thở dài: “Tiểu chủ, ngài… Không phải là cố ý sao?”
Mộng Nhã giống như khóc đến mệt mỏi, không nói gì, yên lặng tiến vào giấc ngủ.
Bởi vì ban ngày Mộng Nhã chọc hoàng đế tức giận, lúc sau hoàng đế trực tiếp hạ lệnh cho người đem Sở Huy ôm đi.
Toàn bộ Phi Mộng Các giống như đột nhiên từ đám mây ngã xuống vũng bùn.
Không khí tĩnh mịch nói ra sự thật chủ nhân nơi này đã bị thất sủng.
Cho nên, rất nhiều thái giám và cung nữ lúc trước thoạt nhìn trung thành và tận tâm đều bắt đầu lười biếng.
Chuẩn bị dùng bạc mua chuộc, sau đó chuyển tới một nơi thanh tĩnh.
Cho nên, đêm nay Mộng Nhã ngủ ở trên trường kỷ, buổi tối đá rơi chăn xuống, cũng không có người đắp chăn lại cho cô.
Môi Mộng Nhã run run.
Không nghĩ tới lúc này một bàn tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-tay-cong-luoc-van-nguoi-me/428997/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.