Edit: Kỳ Vân
Lục Minh đã chuẩn bị tâm lý xong.
Nhưng một tiếng "báo cáo" này của Mộng Nhã đã trực tiếp phá hủy toàn bộ.
Hắn điều chỉnh lại vẻ mặt của mình qua màn hình máy tính tối đen.
Rất kỳ quái. Thoạt nhìn có chút không giống như ngày thường.
Tựa hồ là...
Là ánh mắt có vấn đề. Ánh mắt của hắn quá mức ôn nhu.
Nhưng hiển nhiên đã không còn thời gian để Lục Minh làm ra một vẻ mặt băng sơn.
Mộng Nhã nói xong tiếng báo cáo, lập tức đẩy cửa đi vào.
Đi đến cách bàn làm việc của Lục Minh còn một mét thì đứng yên lại.
“Thiếu tá.”
**
Lục Minh cũng không giương mắt nhìn, ánh mắt vẫn dừng trên văn kiện trước mặt. Vài phút sau, hắn giống như mới phát hiện ra Mộng Nhã.
Hắn nói: “Ngồi đi.”
Trong lòng Mộng Nhã bồn chồn.
Đại đội trưởng không phải là đang lừa cô đấy chứ? Thiếu tá Lục Minh có nơi nào để ý tới cô!!
**
Lục Minh cau mày, ánh mắt lạnh băng.
“Đại đội trưởng lừa cô?”
Mộng Nhã theo bản năng trả lời: “Đúng vậy, đại đội trưởng nói ngài rất để ý thành tích khảo hạch của tôi.”
Mới vừa nói xong, cô nhanh chóng che miệng lại.
“Không… Không phải, ngài nghe tôi giải thích.”
Ánh mắt Lục Minh càng thêm lạnh lẽo.
Lúc này là thật sự lạnh như băng.
Lúc nãy chỉ là giả bộ.
Tốt cho một đại đội trưởng, cho anh ta ba phần nhan sắc, thì đã bắt đầu mở phường nhuộm rồi.
Lục Minh cũng không tính sẽ tiếp tục đề tài này. Hắn cúi đầu tiếp tục xem văn kiện. Nhưng hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-tay-cong-luoc-van-nguoi-me/429095/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.