Edit: Kỳ Vân
Ngày hôm sau, Lục Minh giúp Mộng Nhã chỉnh sửa lại hai dây đeo ba lô đã chứa đầy vật dụng.
Mộng Nhã nóng lòng muốn thử, đây là muốn ngả bài với thiếu tướng sao?
Sau đó cô bị thiếu tá Lục Minh xoa đầu một cái.
“Chú ý an toàn.”
Mộng Nhã gật đầu: “Em biết rồi!”
Cô mặc áo ngụy trang, bàn tay đeo võ trang đang chăm chú buột dây eo lại, cả người tràn đầy tinh thần sức sống.
Lục Minh nhăn mày, đột nhiên không muốn để một Mộng Nhã xinh đẹp như này bại lộ trước mặt những người khác.
Hắn hỏi: “Mặc áo chống đạn chưa?”
Mộng Nhã hơi sửng sốt hỏi: “Không phải chỉ đi giết tang thi thôi sao?”
Mặc áo chống đạn vào làm gì?
Lục Minh: “Mặc vào.”
Được rồi, anh là lớn nhất.
Mộng Nhã nghe lời mặc áo chống đạn vào.
Lục Minh tự mình thắt nút áo lại cho cô nói: “Bảo vệ mình cho tốt.”
Mộng Nhã mỉm cười tự tin, sau đó vô cùng nghiêm túc chào theo nghi thức quân đội.
“Tuân lệnh thiếu tá!”
Thiếu tá nhìn cô một cái thật sâu.
Ngọn lửa trong đó giống như sắp đốt cháy hết cả người Mộng Nhã.
Mộng Nhã đã đọc hiểu được ý trong mắt hắn —
“Phải còn sống trở về, chờ anh tới cầu hôn.”
Mộng Nhã đương nhiên sẽ không từ chối rồi.
“Em chờ anh!”
**
Không đến ba phút sau.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
“Báo cáo! Thiếu tá!”
Lục Minh đã thay đổi thành khuôn mặt lạnh lẽo: “Vào đi.”
“Thiếu tá, đã cho thiếu tướng uống thuốc nói thật, nhưng ông ta vẫn im lặng không hé răng.”
Sắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-tay-cong-luoc-van-nguoi-me/429252/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.