Hai giờ chiều, nội thành Hoa Đô.
Kiều Trạch dẫn theo một cậu cảnh sát thực tập đứng bên ngoài cánh cửa kim loại. Nhìn từ bên ngoài, đây là một căn nhà riêng việt, không chung sân sảnh với ai, kiến trúc chỉ có một tầng, giống như một kho hàng.
Kiều Trạch ấn chuông cửa trước mắt, tiếng chuông rất lớn, đứng cách một cánh cửa sắt cậu cũng nghe thấy rõ ràng.
Họ vẫn luôn điều tra theo suy luận của Tô Hồi lúc trước. Trong khu vực Tô Hồi đã khoanh vùng, họ đã điều tra và ghi chép lại thông tin của người dân cũng như các công trình quanh đó.
Vậy nên tổ trọng án điều hơn mười cảnh sát và phụ tá từ phân cục địa phương, mọi người phân công nhiệm vụ, phạm vi điều tra cũng dần thu hẹp lại.
Hôm nay họ điều tra tới mấy con phố cuối cùng trong khu vực màu tím. Để đẩy nhanh tiến độ, các nhóm nhỏ được thành lập, Kiều Trạch đi cùng với một cậu cảnh sát trẻ bên hình sự.
Cảnh sát trẻ kia tên là Tề Thạch, ban đầu Kiều Trạch gọi tên cậu ta rất ngượng mồm, lúc nào cũng muốn nhét thêm một chữ “bạch” vào tên cậu ta, sau đó nhớ luôn thành “Kỳ Thực”, như vậy sẽ không ngượng miệng nữa.
(S: Tề Thạch (jishi) đọc dễ lái sang Kỳ Thực (qishi),“Thạch” và “Thực” đồng âm, “Tề” thêm một chữ “Bạch” vào giữa trông sẽ hao hao giống “Kỳ”.)
Thấy người trong nhà mãi không hồi âm, Kiều Trạch lại ấn chuông một lần nữa.
Tề Thạch đứng sau cậu đối chiếu trong danh sách, báo cáo về tình hình địa chỉ này: “Đây vốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-tay-hinh-su/457237/quyen-1-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.