Mạc Tú Tú nhớ lại, hôm đó cậu thiếu niên kia chủ động đến lớp tìm cô.
Trông cậu ta cao lớn đẹp trai, mặt mày tuấn tú, ngoài vết bớt màu đỏ trên trán, gần như người khác không thể tìm ra vấn đề nào khác nữa.
Vết bớt kia không khiến cậu ta xấu xí, trái lại càng thêm vẻ đặc biệt, rất dễ nhận biết.
Cậu ta có thể gọi tên cô, còn nói mình chú ý đến cô rất lâu rồi.
Mạc Tú Tú cung từng thấy cậu ta trong cuộc thi tranh biện và đọc diễn cảm của trường, cô nhớ dáng vẻ bình tĩnh phát biểu trước đám đông của chàng trai này. Tầm nhìn và kiến thức của cậu ta khiến cô nghĩ rằng cậu ta không nên sống trong góc thành phố này.
Cô hỏi cậu ta tìm cô có việc gì, cậu ta không chịu nói, chỉ hẹn cô gặp mặt trước quán đá bào Cầu Vồng gần trường sau giờ học.
Bạn bè xung quanh bắt đầu ầm ĩ. Nhưng Mạc Tú Tú vẫn hơi chần chừ, cô cảm giác thấy cậu ta không tìm cô vì chuyện tình yêu.
Ánh mắt chàng trai nhìn cô trong veo, không trộn lẫn suy nghĩ nào khác, hoàn toàn không giống ánh mắt tham lam khi những người đàn ông kia nhìn cô.
Sau giờ học, ma xui quỷ khiến cô vẫn tới đó.
Hai người ngồi ngoài cửa hàng đá bào, thiếu niên mời cô một ly bá đào giá rẻ, hai người vừa ăn, vừa ngắm nhìn dòng người qua lại bên đường. Sau đó cậu ta bỗng nói một câu.
“Chúng ta cùng làm một chuyện khiến mọi người phải trầm trồ đi.”
Khi đó Mạc Tú Tú không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-tay-hinh-su/457454/quyen-4-chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.