Lúc này đêm đã về khuya, bầu trời trăng tỏ sao mờ, Lục Tuấn Trì rảo bước đi tới một khu dân cư cũ gần Vạn Hộ Thành.
Dù vẫn thuộc phạm vi Vạn Hộ Thành nhưng hoàn cảnh sống ở đây tốt hơn khu nhà xây dở và khu ổ chuột một chút, có điều đường phố hơi hẹp, nhà cửa cũ kỹ, bắt ánh sáng bình thường, ít nhất không có mùi mốc trôi nổi trong không khí.
Lục Tuấn Trì vừa vào hành lang đã thấy Tô Hồi đứng tựa bên tường.
Hành lang rất tối, Tô Hồi dựa lên tường, tay chống batoong, thấy có người lại gần bèn nhìn lên.
Lục Tuấn Trì nhìn thấy anh, khẽ gật đầu.
Rõ ràng chỉ mấy tiếng chưa gặp mặt, họ cũng chưa từng cắt đứt liên lạc hay điện thoại nhưng đến khi Lục Tuấn Trì tận mắt nhìn thấy Tô Hồi, hắn mới yên tâm.
Đèn hành lang ở mấy tầng đều hỏng. Hai người nhanh chóng lên tầng, Lục Tuấn Trì bỏ chiếc áo khoác vắt trên tay xuống, “Tối nay hơi lạnh, vừa lấy trong xe cho anh đấy.”
Sương đêm ở Vạn Hộ Thành rất dày, dù phần lớn thời gian Tô Hồi vẫn ngồi trên xe nhưng quần vẫn hơi ẩm. Hôm nay anh mặc rất ít, đã hơi sốt nhẹ, vốn định gắng gượng đến cùng, không ngờ Lục Tuấn Trì lại mang áo cho anh.
“Anh… không lạnh à?” Tô Hồi nhìn Lục Tuấn Trì, hắn cũng không mặc nhiều, đã vậy còn chạy cả buổi tối.
Lục Tuấn Trì nói: “Tôi mặc ít một chút cũng không lo bị cảm. Còn anh… đừng để bị ốm.”
Lúc này Tô Hồi mới nhận áo khoác, choàng lên người.
Chiếc áo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-tay-hinh-su/457459/quyen-4-chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.