Một trận tuyết rơi khiến toàn bộ Thịnh Kinh Thành như được bao trùm bởi một tầng trắng xóa, tựa như thay một bộ y phục, từ hồng trần vạn trượng đi vào thế giới lưu ly. Phóng mắt nhìn ra, trên nóc nhà đều là những mảng tuyết trắng đọng lại, lấp lánh dưới ánh mặt trời, óng ánh trong suốt.
Ngụy La dẫn Bạch Lam ra Mai Viên phía sau quét đi những bông tuyết còn đọng lại trên những cánh mai, nước tuyết có thể pha trà, hương vị ngon miệng hơn so với nước suối thông thường. Ngụy La cầm theo cái đấu màu hồng khắc hoa đi qua những cây mai, vừa tỉ mỉ thu thập bông tuyết trên cánh mai, vừa nghe Bạch Lam thao thao bất tuyệt: “Thái phu nhân tìm được vị đại phu tên Phó Hành Vân rồi, vô cùng vui mừng, mới sáng sớm đã mời đại phu tới giúp đại thiếu gia xem bệnh…”
Động tác của Ngụy La hơi chậm lại, nàng nhớ tới người ở Tú Xuân Cư, người Khương Diệu Lan gả cho, tên là Phó Hành Vân, không nghĩ tới lại là người Đại bá mẫu cần tìm. Cũng không biết Phó Hành Vân là do Đại bá mẫu tự mình tìm được, hay là Khương Diệu Lan vì muốn trả ân tình cho Phủ Anh Quốc Công? Mặc kệ là loại nào, chỉ cần Phó Hành Vân có thể trị khỏi bệnh cho Đại ca là tốt rồi. Ngụy La nhìn Bạch Lam: “Phó đại phu nói thế nào, chân đại ca có thể chữa được không?”
Còn nhớ lúc xin quẻ ở Thiên Phật Tự, Thanh Vọng đại sư từng nói, trên đời này chỉ có một người có thể trị được bệnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-tay-su-dung-sung-phi/696791/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.