Mặc dù biết Âu Dương Hạo không phải người dễ giận mà bỏ mặc mình, nhưng câu nói đó chẳng khác nào phủ nhận tình cảm chân thành của đối phương. Điều này khiến Trâu Miểu cảm thấy áy náy và chột dạ.
Trớ trêu thay, trực giác của Âu Dương Hạo lại rất nhạy bén. Trâu Miểu còn chưa kịp mở lời thì anh đã lên tiếng trước, thở dài như vừa hiểu ra điều gì: “À... Anh biết rồi. Hóa ra, em vẫn chưa tin anh, đúng không?”
Trâu Miểu: …
Cậu không nói gì, nhưng cũng không phủ nhận.
Thấy phản ứng của cậu, biểu cảm của Âu Dương Hạo lập tức thay đổi. Gương mặt anh nhăn lại, giọng nói đầy ấm ức: “Được rồi... Được rồi...”
“Em không tin anh. Em vẫn không tin anh!”
Âu Dương Hạo hít sâu, như cố nén cơn giận, nhưng giọng nói lại nghẹn ngào, tức tối: “Không sao cả! Anh biết đây không phải chuyện một sớm một chiều. Dù sao cả đời cũng rất dài, chỉ cần em cho anh cơ hội, anh sẽ chứng minh tất cả! Nhưng phải có điều kiện, em phải vô điều kiện chấp nhận anh!”
Nói đến đây, giọng anh trở nên nghẹn ngào, cả người run rẩy. Có lẽ cảm xúc từ lần cãi nhau trước vẫn chưa nguôi, giờ lại bị tổn thương lần nữa. Ngực anh phập phồng mạnh, cằm run lên, giọng nói khàn đi: “Em tuyệt đối không được bỏ rơi anh nữa... Tuyệt đối không!”
Vừa dứt lời, Âu Dương Hạo dường như không thể kìm nén cảm xúc, bật khóc thành tiếng, nước mắt rơi lã chã. Vừa lau nước mắt, anh vừa nức nở nói: “Em không ở bên cạnh anh, làm sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-tay-thuc-tinh-tinh-yeu-dich-thuc/1603890/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.