Âu Dương Hạo không kìm được bật cười. Nhìn thấy hình ảnh quen thuộc nơi Trâu Miểu, anh bỗng cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn.
Anh cố tỏ ra bất cần, nhún vai: “Hết cách rồi, em biết mà, tôi là kiểu ngốc cứng đầu đấy. Vậy mà em lại chọn thích một tên ngốc như tôi, còn để tôi thích em. Em coi như xong đời rồi. Tôi đâu phải dạng người dễ thay đổi, đã nghĩ đến chuyện cả đời rồi, trốn không thoát đâu.”
“Nếu tôi nói tôi thật sự không thích anh thì sao?”
Không ngờ, Trâu Miểu bất ngờ ném ra một câu như vậy.
Âu Dương Hạo giật mình, tim như ngừng đập, lập tức cảnh giác: “Em nói gì?”
Cảm giác vui vẻ ban nãy như bị nhấn chìm trong băng lạnh.
Thế nhưng, Trâu Miểu chỉ đứng đó nhìn anh, không nói thêm gì.
Âu Dương Hạo khó tin, trợn to mắt, lao đến trước mặt Trâu Miểu. Hai tay anh run rẩy, muốn nắm lấy vai đối phương để hỏi cho rõ ràng, nhưng rồi lại ngập ngừng, không dám làm gì. Đôi tay lơ lửng giữa không trung, không biết đặt vào đâu, cũng không biết phải nói gì. Anh luống cuống, gấp đến mức sắp phát điên, nói năng lộn xộn: “Em… em không được nói vậy! Không được nói, không được nói!”
Nhìn Trâu Miểu vẫn lạnh nhạt, không chút phản ứng, Âu Dương Hạo nghẹn đến mức nước mắt cũng sắp trào ra: “Không được nói! Không được nói! Không được nói!”
“Ha ha ha…”
Trâu Miểu bỗng bật cười, ôm bụng cười nghiêng ngả. Cậu lau nước mắt trên mặt, vừa cười vừa nói: “Tôi không nói! Làm sao tôi có thể nói chứ. Đùa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-tay-thuc-tinh-tinh-yeu-dich-thuc/1603902/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.