Nhớ lại ngày xưa, Âu Dương Hạo lật mở cuốn sổ mà Trâu Miểu đưa. Ngay trang đầu tiên, dòng chữ của Trâu Miểu hiện ra: “Nhanh lên nhớ từ đơn.”
Nhờ sự nghiêm khắc của Trâu Miểu, Âu Dương Hạo – kẻ mắc bệnh chây lì kinh niên – đã vượt qua kỳ thi CET-4 và CET-6 ngay lần đầu. Mỗi trang từ đơn trong sổ đều có dấu vết chỉnh sửa của Trâu Miểu. Trâu Miểu thích dùng bút máy ngòi mảnh, chữ viết gọn gàng, thanh tú, nhưng từng nét lại sắc bén đến lạ, giống hệt con người cậu: sạch sẽ, tinh tế, ngăn nắp, nhưng miệng độc vô cùng. Chỉ vài câu thôi đã có thể làm người ta khóc. Cái kiểu vừa dịu dàng vừa dữ dội ấy luôn song hành trên con người Trâu Miểu mà chẳng có gì bất thường.
Chữ đúng là như người, nghĩ đến làm Âu Dương Hạo thấy lòng ngứa ngáy. Anh nhớ Trâu Miểu đến mức không chịu nổi, đưa tay lau nước mắt rồi lấy cây bút trong cuốn sổ ra. Lật đến trang trống, anh đặt cuốn sổ nằm ngang, hít một hơi sâu, góc trên bên trái viết hai chữ: “Gâu gâu.”
Viết xong, nước mắt vẫn chảy ròng, tay run rẩy vẽ thêm một khung thoại kiểu truyện tranh bên cạnh. Trong đó, anh phác họa một cái đầu chó hoạt hình, chiếc lưỡi thè ra, nước mắt lã chã. Trên cổ nó đeo một thẻ bài, trên thẻ khắc chữ "Hạo." Dưới hình vẽ, anh nguệch ngoạc thêm dòng chữ: “Biết sai rồi.”
Âu Dương Hạo không có năng khiếu vẽ, tay lại còn run, thế là bức vẽ trông vừa ngây ngô vừa xấu xí. Cuốn sổ không lớn, anh không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-tay-thuc-tinh-tinh-yeu-dich-thuc/1603907/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.