Edit +Beta: Anky
Ngự thư phòng yên tĩnh không một tiếng động, trước đó Văn Đế đã cho cung nhân hầu hạ lui xuống, lúc này chỉ có hai người bọn họ đứng cạnh cửa sổ, có thể nghe thấy tiếng gió bên ngoài thổi qua, thanh âm lá cây sột soạt rơi xuống.
"Chiếu theo lời trẫm nói, đọc lại một lần."
Lạc Đình cong ngón tay lên, siết chặt quả đấm, ngẩng đầu lên nói: "Phụ hoàng, nhi thần đã thề vĩnh viễn không hai lòng, nhất định làm được, nhưng lời thề này khó tránh quá độc ác, người đã chết từ lâu, vì sao ngay cả mẫu phi nhi thần cũng không buông tha?"
Văn Đế chỉ hỏi ngược lại: "Nếu như con có thể làm được không vi phạm lời thề, vậy còn sợ gì?"
Giờ phút này Lạc Đình mới nhận ra, cho dù Văn Đế nhân hậu hòa ái, cũng vẫn là đế vương, nên tàn nhẫn phải tàn nhẫn, không cho phép ngỗ nghịch.
Hắn trầm mặc hồi lâu, bỗng dưng nở nụ cười, "Phụ hoàng nói phải."
Sau đó, Lạc Đình từng chữ từng câu lặp lại: "Ta thề, cuộc đời này chỉ phụ tá thái tử, vĩnh viễn không hai lòng! Nếu có hai lòng, ta sẽ mất đi người quan trọng nhất trong cuộc đời, mẫu phi ta ở dưới cửu tuyền không được an bình, ta sẽ bị cô lập hoàn toàn, chết không tử tế!"
Nói xong, Lạc Đình nhắm mắt lại.
"Được, đứa bé ngoan, con trở về đi." Văn Đế cũng không nói gì để hắn thông cảm, có đôi khi, lời thanh minh không dùng được thật sự là quá nhạt nhẽo.
"Nhi thần cáo lui!" Lạc Đình cũng không muốn ở lại lâu,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-tay-tien-hoa-thanh-yeu-hau/1565913/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.