Dịch: Hắc Thiên Long
“Đầu trọc ư…?” Dường như Chu Ngôn đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.
Hắn nhanh chóng lấy quyển sách trong túi ra rồi lật xem.
Nhóm người đứng ở cửa chau mày lại khi trông thấy hành vi của Chu Ngôn. Cả bọn thầm nghĩ, chú mày rất muốn tới hiện trường vụ án để xem xét, cuối cùng cũng được toại nguyện; giờ thì hay rồi, mày còn đứng đó thong dong đọc sách...
“Ái chà, hình như thằng này vẫn còn bị bệnh đấy.” Trần Hạo cười nói.
Lâm Khê bên cạnh vẫn im lặng, nhưng dường như trong ánh mắt đang quan sát Chu Ngôn giữa không gian nhà kho của cô ta... có một loại cảm xúc kỳ lạ nào đó.
Đương nhiên, Chu Ngôn không quan tâm đến ánh mắt của những người bên ngoài. Hắn vội vã đọc lướt nội dung trong quyển sổ tay.
[ Tôi đã trở lại để gặp bạn: Ồ, ồ, tôi cũng muốn]
Câu này nhảm nhí quá!
[ Tiếp khách lúc trời trong, trăng sáng: Tất cả những tin tức mà anh nhìn thấy đều cực kỳ đến gần với sự thật. Dù nội dung và sự thật rất trái ngược nhau, nhưng ít ra chúng cũng liên quan nhau.]
Chu Ngôn cau mày; có vẻ như người này muốn gợi ý gì đó rất quan trọng nhưng hắn lại không có đủ thời gian để phân tích manh mối này. Thế là, Chu Ngôn đành bỏ qua, tiếp tục đọc câu khác.
[ Nghệ Xuyến: Nếu gã Trương chết sau khi Chu Ngôn ngủ say, có lẽ tên sát nhân đã ở trong nhà kho ngay từ lúc ban đầu rồi...]
Đọc đến đây, Chu Ngôn vội ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-tay-tu-luyen-cua-tham-tu-lung-danh/262863/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.