Sóng gió ồn ào của Triệu Vi Ninh chỉ dấy lên được một tuần đã bị Tô Vân Lý dùng thủ đoạn đè xuống, thay vào đó là tin tức về bộ phim mang tên “Thiên hạ quy nhất”. Bởi vì nhân vật chính trong bộ phim này rất được chú ý nên người xem đều vô cùng chờ mong.
Tối thứ bảy, “Thiên hạ quy nhất” nhận lời mời tham gia dạ tiệc từ thiện dành cho các ngôi sao. Trình Lạc nhận được ba tấm thiệp mời, trừ Ngụy Trì ra thì một cái là của Thời Mặc, còn một cái là của Tô Vân Lý.
Cô chỉ lật xem một chút, không buồn ngẩng đầu, liền ném thẳng hai tấm trong đó vào thùng rác, sau đó gửi tin nhắn cho người còn lại.
“Trình Lạc, trang phục cho bữa tiệc được đưa đến rồi.”
“Cứ để ở đó đi.”
“Được.”
Tố Vãn vừa định rời đi thì Trình Lạc lại ngước mắt nhìn, nói: “Tìm cho Nhu Nhu một bộ lễ phục nhé.”
Nói xong, Trình Lạc đứng dậy thay trang phục.
Đó là một chiếc váy dài lấp lánh, trên thân váy đính nhiều ngôi sao, phía trước ngắn phía sau dài, vạt váy quét đất. Trình Lạc đi thay đồ luôn, còn lấy một sợi dây chuyền ra đeo thêm vào, coi như phụ kiện.
Cô rất đẹp, vẻ đẹp khó diễn tả bằng lời. Nhưng khí chất kiêu ngạo mạnh mẽ từ trong xương đã che mờ vẻ đẹp đó, chỉ còn lại khí thế bức người khó tiếp cận.
Không ai có thể khống chế cô.
Tố Vãn lại đẩy cửa bước vào, trên tay cầm thêm hai bộ quần áo: “Cô nói màu trắng đẹp hơn hay là màu đen đẹp hơn?”
“Màu trắng, trẻ con cho mặc đồ trắng trông sẽ trong sáng hơn.”
“Vậy tôi đi thay cho Nhu Nhu.”
“Chờ một chút.” Trình Lạc vươn tay, chậm rãi chạm lên khóe mắt, nơi đó đã nhiều thêm một nếp nhăn, rất nhỏ, rất rất nhỏ, không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện ra. Trình Lạc híp mắt: “Tố Vãn, già đi… là cảm giác như thế nào?”
Tố Vãn sững sờ, rồi cười nói: “Xem cô nói kìa. Cuộc đời của tôi đã dừng lại ở tuổi 29 rồi, cho nên…”
Thấy Trình Lạc im lặng, Tố Vãn nói thêm: “Tôi cảm thấy cuộc đời một người chính là quá trình hưởng thụ thời gian trôi đi, từ tuổi thanh xuân rực rỡ đến khi tóc bạc da mồi, đó cũng là một chuyện rất hạnh phúc.”
“Hạnh phúc…?”
Trình Lạc thu hồi tầm mắt, không tiếp tục nói nữa.
Sau khi Tố Vãn rời đi, cô lại đứng trước cửa sổ, ánh mắt dõi ra xa xa, chỉ thấy khắp nơi là đất trời rộng lớn.
Trong lòng Trình Lạc trống trải khó chịu, không có lý do cụ thể, chỉ là sự hiu quạnh thê lương không nói nên lời…
Người ta sẽ già đi, sẽ chết, cuối cùng biến thành bộ xương khô, đợi thời gian trôi đi, phần mộ cũ sẽ thành bến mới, còn ai nhớ tới cô nữa, ai lại biết được… đã từng có Chân long giáng thế giữa đất trời này.
Không có ai biết cả.
“Long tổ.”
Cô đang thất thần thì Tiểu Thanh Long từ ngoài cửa đi vào.
Cô thu lại suy nghĩ, sau đó quay đầu nhìn lại.
Tên nhóc này đã cao lên không ít, mắt to linh động, rất giống Tô Vân Lý.
“Đi thôi.” Trình Lạc tiến lên kéo tay nhóc đi.
“Chúng ta đi đâu vậy ạ?” Tiểu Thanh Long ngẩng đầu lên, tò mò hỏi.
“Một bữa tiệc.”
“… À.” Tiểu Thanh Long cúi đầu, để mặc cho cô nắm tay.
Đi ra ngoài, lúc lên xe, hình như thoáng thấy một bóng đen lướt qua.
Tiểu Thanh Long chớp chớp mắt, nhìn sang chỗ khác.
Chiếc xe màu đen lao nhanh trên đường lớn, Trình Lạc đang nhắm mắt dưỡng thần thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng phanh xe chói tai, người cô chao đảo, lập tức giơ tay bảo vệ cho Tiểu Thanh Long bên cạnh.
Tài xế nói: “Cô Trình, phía trước có người.”
Trình Lạc chớp mắt: “Mở cửa sau ra.”
“Nhưng mà…”
“Cứ mở ra.”
Cửa cạch một tiếng, mở ra.
Một giây sau, một người phụ nữ mặc đồng phục bệnh nhân kẻ sọc chui vào xe.
Đầu tóc cô ta rối bù, cả người gầy trơ xương nhìn không ra hình dáng con người.
Tiểu Thanh Long không khỏi nép sát vào một bên.
Trình Lạc liếc mắt một cái, không cần cô mở miệng nói chuyện, Triệu Vi Ninh đã túm vội lấy cổ tay của cô.
“Cô đang định đi gặp Tô Vân Lý đúng không?”
“Anh đi xuống trước đi.” Câu này là nói với tài xế. Tài xếcũng thông minh, lập tức tháo dây an toàn rồi xuống xe.
Trình Lạc nhìn Triệu Vi Ninh đầy mỉa mai: “Thế nào, cô vẫn còn ngu ngốc nhớ nhung Tô Vân Lý, muốn gặp anh ta một lần cuối à?”
“Tôi chỉ là không cam tâm…” Triệu Vi Ninh cắn răng nói: “Tôi muốn, muốn tự tay, tự tay kéo cả anh ta xuống địa ngục cùng tôi.”
“Chỉ dựa vào năng lực của cô ư?”
Triệu Vi Ninh đột nhiên ngẩng đầu: “Chẳng phải cô muốn tìm Tô Vân Lý báo thù à? Anh ta bội tình bạc nghĩa, hại chết người tài. Dù sao tôi cũng thành như vậy rồi, chẳng bằng… chẳng bằng tôi giúp cô.”
“Giúp tôi? Cô cảm thấy tôi đây cần cô giúp à?”
“Tôi chỉ muốn ở bên Tô Vân Lý thôi, tôi cầu xin cô hãy để cho tôi…”
Triệu Vi Ninh giữ chặt lấy cô tay Trình Lạc, động tác tay rất mạnh, gần như muốn ghim cả móng tay lên làn da cô.
“Được, tôi có thể đồng ý với cô, có điều… cô phải tự gánh lấy hậu quả.”
Tám giờ tối, Trình Lạc đúng giờ có mặt tại bữa tiệc từ thiện.
Cô đến được một lúc thì Tô Vân Lý cũng xuất hiện. Hôm nay anh ta mặc bộ âu phục màu trắng, dáng người cao ráo, ngoại hình nổi bật. Ngay trước ống kính của truyền thông, anh ta ngang nhiên nắm lấy tay Trình Lạc.
Trên thảm đỏ, ba người này chắc chắn là những người nổi bật nhất.
Trai tài gái sắc, cậu bé đi bên cạnh cũng là xinh xắn đáng yêu vô cùng.
Vừa vào cửa không bao lâu, Thời Mặc và Ngụy Trì cũng tới. Thời Mặc nhìn hai người đi ở phía trước, trong lòng tức nghẹn, yết hầu chuyển động, cố gắng nuốt cơn giận xuống.
“Có khi nào họ muốn tái hôn không?” Ngụy Trì vừa nhìn ống kính vừa nói với Thời Mặc.
“Đạo diễn Ngụy, quanh đây tai vách mạch rừng, anh đừng nói năng lung tung.”
Ngụy Trì vỗ vai Thời Mặc: “Tôi đã nghĩ thoáng rồi, anh cũng nhìn thoáng hơn chút đi.”
Ngụy Trì tự biết bản thân. Từ lúc anh ta gửi thiệp mời, đã không trông mong sẽ được Trình Lạc đáp lại, chỉ là không ngờ rằng cô lại chọn Tô Vân Lý.
Gương mặt Thời Mặc đen lại, hất tay Ngụy Trì ra, nhanh chân tiến về phía trước.
Ký tên và tiếp nhận phỏng vấn xong, Trình Lạc dắt tay Tiểu Thanh Long cùng Tô Vân Lý tiến vào tiệc rượu.
“Bố bế nào.” Tô Vân Lý đột nhiên cúi người, giang tay về phía Tiểu Thanh Long.
Anh ta nở nụ cười, dáng vẻ hiền hòa, hệt như một người cha tốt.
Tiểu Thanh Long nhíu mày, lập trốn ra sau lưng Trình Lạc.
Trình Lạc nhìn Tiểu Thanh Long, nhóc chu mỏ, không tình nguyện mà đi sang chỗ Tô Vân Lý.
Tô Vân Lý bế Tiểu Thanh Long lên, xoa đầu nhóc: “Bế đã nặng tay rồi này.”
Nói rồi, anh ta bế Tiểu Thanh Long đến chiếc ghế sô pha ở một góc vắng người: “Đêm nay con có muốn về nhà không? Về cùng với mẹ.”
Tiểu Thanh Long liếc mắt, thầm nghĩ người này thật đúng là không biết xấu hổ.
Trình Lạc đang muốn tiến lên, lại nhìn thấy một người đi về phía mình.
Người đàn ông bước tới khoác âu phục đi giày da, dáng cao chân dài, ngũ quan không được coi là tuấn tú nhưng trông lại sắc sảo vô cùng, chính là kiểu mà thường xuất hiện trên mấy tạp chí thời trang.
Trình Lạc nhíu mày, chợt nhận ra đây là người chồng thứ ba của mình, tên Lâm Lãng.
Lâm Lãng xuất thân là người mẫu, là người đồng tính, lúc trước lựa chọn kết hôn với cô chỉ là để che giấu mọi người. Sau đó không lâu, hai người chia tay, từ đó trở đi không gặp lại. Lâm Lãng rất ít khi nói với người ngoài về Trình Lạc, Trình Lạc cũng không liên lạc với anh ấy quá nhiều. Về sau, lúc Trình Lạc bị cả mạng xã hội công kích, Lâm Lãng thậm chí đã từng nói đôi lời bênh vực cô.
“Trình Lạc, đã lâu không gặp.”
Trình Lạc không đáp lời.
“Không có ý gì khác, chỉ là muốn chào hỏi cô mà thôi.” Anh ấy lấy tay xoa đầu, vẻ mặt có hơi chút mất tự nhiên.
Trình Lạc vô thức liếc nhìn phía sau anh ấy, trông thấy một thanh niên thỉnh thoảng lại nhìn về phía này.
“Là bạn trai mới của anh à?”
Lâm Lãng ngạc nhiên giây lát rồi lại ngại ngùng cười một tiếng: “Chúng tôi đã kết hôn rồi, nhưng mà… hi vọng cô đừng nói ra ngoài.”
Trình Lạc thuận miệng đồng ý: “Ừ.”
“Đây là danh thiếp của tôi.” Lâm Lãng đưa cho cô xong, lại nói tiếp: “Là như thế này, tôi và Monsieur de Paris đã ký thỏa thuận, mấy ngày nữa sẽ tổ chức một chuyến lưu diễn vòng quanh thế giới, chủ đề là bảo vệ động vật, bây giờ vừa hay thiếu một người hợp tác, không biết cô có thời gian rảnh không?”
Monsieur de Paris là một thương hiệu thời trang, đã có lịch sử phát triển cả trăm năm. Trình Lạc đã từng trình diễn bộ sưu tập mùa thu cao cấp của họ, cũng từng có một thời là fan ruột của Monsieur de Paris.
Trình Lạc nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý: “Được, tôi nhận lời. Nhưng anh không sợ dính dáng tới tôi lại gây ra scandal à?”
Lâm Lãng cười nói: “Hồi đó tôi vẫn luôn rất biết ơn cô. Nếu như không phải nhờ có cô, chỉ sợ tôi đã không thể tiếp tục trụ lại ở giới này được nữa rồi.”
Năm đó, anh ấy và bạn trai bị lộ ảnh nóng. Vào thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp, những lời đồn đại kia quả thực là đòn đánh chí mạng với anh ấy. Cũng chính vào lúc này, anh ấy gặp được Trình Lạc vừa mới ly hôn không lâu đang uể oải suy sụp. Một người cần người che chở, một kẻ cần cảnh hôn nhân yên ổn giả tạo, thế là hai người rầm rộ kết hôn.
Sau đó, khi mọi chuyện lắng xuống, họ lại ly hôn trong hòa bình.
Lâm Lãng tiếp tục chăm chỉ làm việc, cũng không gây ra scandal gì nữa. Chuyện đã qua lâu như vậy, anh ấy cũng không sợ bị truyền thông nắm thóp nữa. Dù sao thì xong sự kiện này anh ấy cũng sẽ giải nghệ, nên truyền thông có bôi đen bôi đỏ thế nào, anh ấy cứ tiếp tục sống cuộc đời vui vẻ của mình là được.
Lâm Lãng liếc mắt nhìn về phía Tô Vân Lý, nhỏ giọng nói: “Trình Lạc, tôi không biết cô nghĩ như thế nào, nhưng mà… tôi hi vọng cô sẽ đưa ra sự lựa chọn chính xác.”
Anh ta nói lời đầy ẩn ý, Trình Lạc chỉ cười, cẩn thận cất danh thiếp rồi quay người rời đi.
Nhìn theo bóng dáng uyển chuyển và nụ cười dịu dàng của người phụ nữ, Ngụy Trì ở cách đó không xa lại thở dài lần nữa: “Rồi, xong, anh càng không có hi vọng đâu.”
Thời Mặc: “…”
“Thật lòng mà nói, ai kết hôn với Trình Lạc thì rồi cũng sẽ ly hôn thôi. Tôi không ngại anh trở thành “người kế nhiệm” của tôi, nhưng tôi vẫn hi vọng anh có thể suy nghĩ cho rõ ràng, Trình Lạc không phải là người phụ nữ anh có thể khống chế đâu.”
Từ sau khi khi trải qua sự áy náy, hối hận, rồi lại áy náy, giày vò hết lần này đến lần khác, Ngụy Trì đột nhiên hiểu ra tất cả, buông bỏ, nghĩ thông suốt, tâm cũng dần trở nên thanh tịnh như người tu hành.
Thời Mặc: “…”
Thời Mặc: “Cút đi.”
Đáng ghét.
Phiền.
Anh nhìn một nhà ba người kia chỉ cảm thấy chướng mắt. Anh buông tiếng hừ lạnh, nâng ly rượu đỏ lên uống ực một ngụm.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Trình Lạc dẫn theo Tiểu Thanh Long đã buồn ngủ đi thẳng ra xe của Tô Vân Lý.
Lúc này đêm đã khuya, ngoài cửa sổ xe là màn đêm đen kịt, le lói chút ánh trăng yếu ớt.
Tô Vân Lý ngồi ở bên cạnh, cẩn thận liếc mắt nhìn Tiểu Thanh Long đang nằm dựa vào người Trình Lạc. Sau khi chắc chắn cậu nhóc đã nhắm mắt lại, Tô Vân Lý mới nhẹ nhàng nắm lấy những ngón tay mảnh khảnh của Trình Lạc. Anh ta siết chặt tay cô, nhỏ giọng nói: “Chúng ta tái hôn đi.”
Tô Vân Lý kéo tay cô, khẽ hôn nhẹ lên đó, trong bóng tối, đôi mắt nhìn cô chan chứa tình cảm.
“Để chứng minh thành ý của mình, anh đã chuẩn bị một món quà cho em.”
Trình Lạc nhíu mày, chớp mắt. Cô không đáp lời, cũng không nói từ chối.
Tô Vân Lý tự hiểu sự im lặng này của cô chính là đồng ý. Anh ta nhích lại gần, ghé sát vào tai cô: “Em sẽ đồng ý đúng không?”
Trình Lạc nhìn sang anh ta, trên mặt là nụ cười: “Vậy để tôi xem là quà tặng gì đã.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.