"Vậy nên... Sở Diệc Thần chính là người đã biết sư phụ chúng ta?" Đường Tinh run rẩy.
"Đúng vậy... Này, muội đi đâu vậy?" Hạ Mộc chưa kịp nói thêm gì thì Đường Tinh đã chạy khỏi đó.
Cô lái xe với tốc độ nhanh nhất về nhà. Về đến nhà, cô đã thấy Sở Diệc Thần ngồi trêи sofa.
Sở Diệc Thần vừa nhìn thấy Đường Tinh đã biết được xảy ra chuyện gì.
"Em biết hết rồi sao?"
"Ừm."
"..."
Bầu không khí lúc này tĩnh lặng đến lạ thường. Cả hai người không ai lên tiếng. Người chúng chăn gối may lại biến thành kẻ thù, làm sao có thể chịu đựng được.
"Anh biết từ bao giờ?" Sau một hồi im lặng, Đường Tinh là người lên tiếng trước.
"Chỉ vừa mấy ngày trước."
"Ha, nực cười thật, tôi đúng là con ngu mà." Một giọt nước mắt nóng hổi lăn trêи má Đường Tinh.
"Em đừng khóc, anh sẽ đau lòng..."
"Vậy anh đừng giết sư phụ tôi... tôi cũng đau lòng lắm." Đường Tinh hét lên.
"Anh xin lỗi... anh..." Sở Diệc Thần như có gì đó chặn trong cổ, không nói nên lời.
"Anh biết là không phải sư phụ tôi làm, có đúng không?" Đường Tinh lau đi nước mắt trêи mặt.
"..." Sở Diệc Thần im lặng.
"Có đúng không? " Đường Tinh quát lớn.
"... Đúng.. Là anh đã tự lừa dối bản thân mình, anh không dám tin sư phụ là người như vậy, cho nên..."
"Cho nên? Cho nên anh giết sư phụ tôi chỉ vì anh không dám tin sư phụ anh là người xấu sao?" Đường Tinh không nói nên lời.
"Xin lỗi..."
"Đừng có xin lỗi tôi, nếu anh xin lỗi mà sư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-tong-xin-hay-tranh-duong/216519/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.