"Ha..." Con ngươi Hạ Mộc rũ xuống, trong con ngươi hiền hòa thoáng qua một ý cười.
Sở Diệc Thần nháy mắt một cái, "Anh cười cái gì?"
"Tôi cười gì? Tôi cười gì... chẳng lẽ anh còn chưa biết. Sở Diệc Thần, nếu anh đã xác định không muốn nhận nhau với Tiểu Tinh, vậy thì tránh xa con bé ra, nếu như cậu dám đến gần rồi làm con bé đau khổ một lần nữa, nhớ kĩ, tôi sẽ tự mình róc xương cậu ra cho chó ăn." Ánh mắt Hạ Mộc dần trở nên kiên định.
"Hạ thiếu nhận nhầm người rồi, tôi không phải Sở Diệc Thần, cũng không biết ai tên Tiểu Tinh trong lời của anh cả." Sở Diệc Thần đứng dậy.
Hạ Mộc vẫn như cũ là nét mỉm cười, nhưng ngữ khí lại không có chút ý tứ đùa giỡn nào: "Tốt nhất là như vậy. Cũng muộn rồi, Tu La chủ về nghỉ ngơi đi. Không tiễn."
Sáng hôm sau, Đường Tinh tỉnh dậy thì cả hai người kia đều đã rời đi. Bỗng cô thấy trêи ghế có vật gì đó hình vuông. Đến gần thì phát hiện đó là ví của Sở Diệc Thần.
"Đi vội đến mức ví cũng để quên sao?" Đường Tinh cần chiếc ví lên, quyết định đem đi trả.
Vốn là định trưa đi về sẽ ghé sang trả, nào ngờ cô còn bận đến mức tối mịt mới xong.
"Đành rẽ qua một lúc vậy." Đường Tinh lên xe, lái thẳng đến trụ sở A Tu La.
"Đứng lại, người đến là ai?" Một thành viên A Tu La ngăn Đường Tinh lại.
"Bạch Phong, Ngục chủ Tội Ngục cầu kiến."
"Mời đi theo lối này." Người kia dẫn Đường Tinh đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-tong-xin-hay-tranh-duong/216589/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.