Đêm thật lạnh, trêи đường phố Philadelphia không có một bóng người đi đường, thỉnh thoảng có vài chiếc xe chạy qua nhưng không biết có phải trùng hợp hay không mà chỉ cần Đường Tinh xin giúp đỡ thì mấy chiếc xe đó sẽ tăng tốc độ lên nháy mắt và biến mất.
Đường Tinh không mục tiêu bước về phía trước, đột nhiên cô thấy một tia sáng cách đó không xa.
Giống như người đang đi trong bóng tối lâu ngày đột nhiên thấy được ánh sáng mặt trời vậy, bước chân cô hướng về phía ánh sáng theo bản năng...
Mười lăm phút sau, cô đã tiến vào một quảng trường hết sức rộng lớn, điều khiến cô sững sờ là đám người của gã cụt tai cũng tập trung ở đây.
Gã cụt tai thấy Đường Tinh thì dường như cũng hơi ngạc nhiên, sau đó cất tiếng cười to: "Con nhãi con, tao định cho mày cảm nhận thêm chút nỗi đau tuyệt vọng, nhưng không ngờ mày lại không đợi kịp. Tao còn đang định ra ngoài tìm thì mày đã tự động đưa tới cửa rồi!"
Gã làm sao có thể để Đường Tinh thoát đi cơ chứ, gã đã sớm sắp xếp mấy tên đàn em bám sát Đường Tinh rồi, vốn định cho cô lang thang thêm mấy vòng nữa nhưng không ngờ cô lại tự mình đi đến đây.
Sau một hồi sửng sốt cô trái lại lại trở nên bình tĩnh, cô đã chấp nhận sự thật cô sẽ chết ở nơi đây rồi.
Gã cụt tai sải bước tiến lên túm lấy tóc của Đường Tinh rồi lôi cô đến giữa quảng trường.
Lúc này Philadelphia đã chìm trong màn đêm tĩnh mịch. Trừ tên gã cụt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-tong-xin-hay-tranh-duong/216625/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.