"Sợ gì chứ? Tôi cũng chưa ăn thịt ông, sao phải kêu gào như vậy?" Đường Tinh cho người kéo lão ta ra.
"Chủ thượng, tôi cầu xin ngài mà, xin ngài hãy rủ lòng nhân từ với lão già này, tờ chi phiếu hắn ta cho tôi tôi sẽ dâng lại cho ngài, ngài có thể điền tùy ý một con số, chỉ cần ngài tha cho tôi, điều gì tôi cũng làm được." Phúc bá khóc lóc cầu xin.
"Chi phiếu? Đưa đây xem nào." Đường Tinh dường như có chút hứng thú.
Ngay lập tức, một tờ chi phiếu được đưa đến tay Đường Tinh.
"Chi phiếu trắng?"
"Vâng vâng, chủ thượng chỉ cần điền vào đó một con số là được." Phúc bá gật dầu lia lịa.
"Ha... ông nghĩ rằng đưa ra một tòa chi phiếu thì có thể mua lại được cái mạng chó của mình à?" Đường Tinh đặt tờ chi phiếu lên bàn.
"Vậy.. vậy tôi phải làm thế nào?" Lão ta run đến mức bấn loạn.
"Hmmm, ông dùng tay nào nhận chi phiếu của hắn ta?"
"T, tay.. phải..."
"Berrus!" Đường Tinh phất tay một cái, tức thì một con báo đen lao lên cắn đứt cánh tay phải của Phúc bá rồi ngồi xuống ăn ngấu nghiến, còn lão già kia thì kêu vang trời đất.
"Bịt mồm lão ta lại."
Ngay lập tức, một cái giẻ được nhét vào miệng Phúc bá.
"Lục Phóng, cậu biết không, tôi đặc biệt thích nhìn cảnh, ông ta bị giày vò, muốn hét cũng không được, muốn không hét cũng không xong. Cậu có ý tưởng gì không?" Đường Tinh vui vẻ quay sang Lục Phóng.
"Dừng lại được rồi đấy." Lục Phóng khẽ nhăn mày. Anh vốn nghĩ sau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/so-tong-xin-hay-tranh-duong/216668/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.