Trong phòng lúc này chỉ còn Mục An Nhiên và Sở Minh.
Mục An Nhiên có chút mệt mỏi vì hiệu quả của thuốc, cô bỗng cảm thấy buồn ngủ nhưng nhìn người trước mắt đang không ngừng run rẩy, tim cô lại hơi hơi nhói. Sao vậy? Tại sao lại đau đến vậy? Người bị thương là cô cơ mà?
Yêu?
Yêu là gì?
Cô chỉ cảm thấy anh ở bên cô vốn là điều hiển nhiên, tuy nhiên cái lúc bị đau đến mơ hồ, cảm giác sự sống đang xa vời, cô lại nghĩ đến phải xa Sở Minh.
Không!
Anh là của cô, bất kì ai cũng không thể mang anh ra khỏi cô. Không một ai, không một ai.
Nội tâm của Mục An Nhiên đang không ngừng dao động, điều đó làm cô thanh tỉnh hơn không ít, không còn cảm giác buồn ngủ nữa.
Người đàn ông đang cùng cô có một đứa con này, cô chắc chắn phải nắm trong tay!
Cùng lúc, đó, cảm nhận được sự thay đổi của Mục An Nhiên, Sở Minh nhẹ nhàng hỏi. ''Bảo bối, sao vậy?''
Một ánh mắt nguy hiểm bắn về phía anh. "Yêu là gì?"
'Em yêu ai?"
"Yêu là gì?"
Mục An Nhiên vẫn cố chấp hỏi lại lần nữa.
"Yêu là cảm giác được muốn ở gần người đó, không muốn rời xa, là dành tất cả những gì tốt nhất mà mình có thể cho người đó, thậm chí cả mạng sống của mình, em hiểu không?"
"Ồ."
Mục An Nhiên không quá để tâm, hững hờ trả lời cứ như người hỏi không phải cô vậy.
"Bảo bối, em phải nhớ là mình là người có gia đình."
Cô dùng ánh mắt đăm chiêu nhìn anh, hiển nhiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/soai-ca-dung-di-ma/1679856/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.